Lâm Cẩn bước chân hơi ngừng lại, thần sắc không tự chủ được mà căng chặt lên. Cậu thật sự không cho rằng xe của Thịnh Diễn Chi ngừng ở nơi này chỉ là đi ngang qua hoặc là trùng hợp. Cậu hơi hơi cúi đầu, làm bộ như không nhìn thấy, đi thẳng về phía chung cư. Nhưng mà Thịnh Diễn Chi sao có thể để cậu rời đi như vậy ngay dưới mí mắt của mình. "Lâm Cẩn." Thanh âm đạm mạc trầm thấp từ phía sau Lâm Cẩn truyền đến. Rõ ràng thanh âm này rất có từ tính, mang theo một loại khàn khàn, cùng hương vị cấm dục, đặt ở ngày thường Lâm Cẩn tuyệt đối sẽ động tâm, nhưng hiện tại cậu tránh còn không kịp. Cả người cậu hơi cứng lại, không dám quay đầu lại, ngược lại còn bước nhanh hơn. "Cậu thử đi một bước nữa xem!" Tiếng nói trầm thấp đã mang theo vài phần tức giận. Lúc này Lâm Cẩn mới dừng bước chân, cứng đờ mà xoay người, nhìn qua Thịnh Diễn Chi đang đứng ở bên cạnh xe. Thịnh Diễn Chi mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, khuôn mặt tuấn mỹ phủ một tầng hàn ý, thế nên làm người ta có một loại cảm giác lạnh lùng người sống chớ lại gần. Thấy Lâm Cẩn đứng bất động, Thịnh Diễn Chi liền không kiên nhẫn nói: "Còn đứng đó làm gì? Lại đây!" Lâm Cẩn dịch vài bước, cách Thịnh Diễn Chi khoảng hai mét liền ngừng lại: "Thịnh tổng tìm tôi có chuyện gì?" Thịnh Diễn Chi khẽ nhíu mày, tựa hồ đối với loại hành vi này của cậu rất bất mãn. Nhưng cũng không phát hỏa, chỉ là hơi nâng cằm, dùng một loại ngữ khí ra lệnh nói: "Nhanh chóng trở lại đoàn phim đóng phim đi, đừng có để liên lụy tới tiến độ của mọi người!" Lâm Cẩn lắc lắc đầu: "Thịnh tổng không phải đã ở trước mắt mọi người trong đoàn phim kêu tôi cút sao? Tôi nghĩ nếu mọi người đều đã biết chuyện này, bọn họ khẳng định sẽ không chờ tôi." Thịnh Diễn Chi bị cậu lấy lời của chính mình phản bác lại, sắc mặt liền không quá đẹp, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cậu. Lâm Cẩn giả vờ trấn định: "Nếu Thịnh tổng không còn chuyện gì khác, vậy tôi liền đi trước......" "Đúng là không biết xấu hổ!" Thịnh Diễn Chi bực bội mà đánh gãy lời Lâm Cẩn. Hắn phát hiện kể từ khi hai người kết thúc quan hệ giao dịch, lá gan Lâm Cẩn liền lớn lên. Trước kia người này còn thành thành thật thật ở trước mặt hắn giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại ngay cả giả vờ cũng không giả nổi, nói vài câu liền có lệ với hắn. Thật đúng là thiếu đánh! Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, ánh mắt thâm trầm lại có tính xâm lược cực mạnh, phảng phất muốn đem người trước mắt lột sạch toàn bộ từ trên xuống dưới. Lâm Cẩn theo bản năng mà lui về phía sau một bước, hơi hơi rũ mắt nói: "Thì ra tôi ở trong mắt Thịnh tổng vẫn còn một cái gọi là thể diện sao? Chỉ là tôi thật sự không biết Thịnh tổng khi nào đã cho tôi mặt mũi? Là ngày hôm đó tôi cho anh thấy một phần tâm ý kia, hay là lúc ở nhà hàng con trai tôi không cẩn thận đụng vào anh? Hoặc là ở trước mặt mọi người trong đoàn phim kêu tôi cút?" Ngữ khí Lâm Cẩn thực bình tĩnh, tựa hồ chỉ là đang trần thuật lại mấy việc râu ria không đáng nói, nhưng nghe vào tai Thịnh Diễn Chi lại vô cùng trào phúng! Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Diễn Chi chưa từng chịu qua loại cảm xúc này, vừa nghẹn khuất vừa bực bội từ trong lồng ngực trào ra. "Cậu là đang tính sổ với tôi?" Sắc mặt Thịnh Diễn Chi ngày càng trầm xuống. "Không dám." Lâm Cẩn nói. "Cậu có cái gì mà không dám? Mỗi lần gặp đều là một bộ mặt khác nhau! Lâm Cẩn, tôi đã cho cậu đủ mặt mũi rồi, bằng không cậu cho rằng hiện tại cậu còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi?" Bàn tay Lâm Cẩn rũ tại bên người chặt chẽ nắm thành đấm, hai hàm răng cắn chặt, một chữ đều không nói. Cậu vẫn luôn nghĩ, nhất định phải nhẫn, dù sao cũng đã nhẫn nhiều lần như vậy, nhẫn thêm một lần nữa thì có sao! Nhưng mà giây tiếp theo, khi nghe được Thịnh Diễn Chi nói "Cút trở về đoàn phim đóng phim đi.", Lâm Cẩn bỗng nhiên không còn ý nghĩ sẽ nhẫn nhịn nữa. "Anh, nằm, mơ!" Cậu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, có chút ướt át, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự phẫn nộ. "Thịnh Diễn Chi, anh suốt ngày mở miệng là kêu tôi cút, đây là cái mà anh gọi là cho mặt mũi sao? Mặt tôi đã sớm bị anh dẫm nát dưới lòng bàn chân rồi!" "Rõ ràng là Giang Tinh Thần sai, là hắn ở trong xe hôn anh, bị chỉ trích còn muốn tôi thay hắn chịu tội. Là hắn không chịu né tránh nghiên mực nên mới bị thương, anh ngược lại còn bức tôi xin lỗi hắn!" "Tôi đến bây giờ cũng không biết chính mình vì cái gì phải đi xin lỗi hắn! Chị Chu nói đúng sai không quan trọng, chờ về sau tôi nổi tiếng rồi sẽ không ai để ý tới quá khứ nữa." "Nhưng tôi suy nghĩ cả một đêm, nếu tôi đi xin lỗi Giang Tinh Thần, chẳng khác nào thừa nhận là tôi cố ý đập cho hắn bị thương, là một người mưu mô tâm tư âm độc. Thật quá buồn cười! Chẳng lẽ muốn tôi phải cõng cái vết nhơ này cả đời hay sao?" Lâm Cẩn không quan tâm gì nữa hết, nói hết những gì tích tụ ở trong lòng, càng nói thanh âm càng khàn khàn, đến cuối cùng yết hầu như bị nghẹn một cục bông, khó chịu đến mức một chữ cũng không nói ra được. Đôi mắt cậu vừa hồng vừa ướt át, hơi nước dâng đầy ở hốc mắt, nhưng lại không rớt một giọt nước mắt nào, Thịnh Diễn Chi nhìn đến có chút khẩn trương. Có lẽ là đồng tình, cũng có lẽ là vì bị một cảm xúc bí ẩn nào đó quấy phá, Thịnh Diễn Chi còn chưa đem loại cảm xúc này nghĩ kỹ, thân thể hắn đã làm ra hành động. Hắn bước nhanh về phía trước, bỗng nhiên đem Lâm Cẩn ôm vào trong lòng! "Cậu......" Thịnh Diễn Chi vừa mở miệng, rồi lại ngập ngừng. Một bàn tay khẩn trương ôm Lâm Cẩn, tay còn lại đem đầu Lâm Cẩn ấn xuống vai mình. Lâm Cẩn giãy giụa, Thịnh Diễn Chi càng thêm dùng sức ôm chặt cậu, cánh tay rắn chắc tràn ngập sức mạnh. "Đừng nhúc nhích, để tôi suy nghĩ một chút!" Hắn ở bên tai Lâm Cẩn thấp giọng nói. Lâm Cẩn kéo kéo khóe miệng, gợi lên một độ cong châm chọc. Cậu không hiểu Thịnh Diễn Chi có cái gì mà phải suy nghĩ. Suy nghĩ làm sao để trừng phạt cậu? Hay là suy nghĩ cách khác để buộc cậu đi xin lỗi? Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đơn giản chỉ là hai thủ đoạn này mà thôi. Kỳ thật Thịnh Diễn Chi cũng không biết nên nghĩ cái gì, cứ nhớ lại vẻ mặt vừa ủy khuất vừa phẫn nộ của Lâm Cẩn khi nãy hắn liền rối loạn. Không, không chỉ loạn, mà là vô cùng hoảng loạn. Hắn cũng không rõ là hoảng cái gì, chỉ cảm thấy nếu là cứ đè ép xuống như vậy, về sau thật sự không biết phải đối mặt với Lâm Cẩn thế nào. Qua vài phút, Thịnh Diễn Chi rốt cuộc cũng buông Lâm Cẩn ra, nói: "Tinh Thần bị thương xác thật không phải do cậu sai, Tiếu đạo diễn đã nói với tôi rồi. Lâm Cẩn hơi hơi mở lớn đôi mắt, kinh ngạc lại mờ mịt mà nhìn Thịnh Diễn Chi, không rõ hắn vì sao chỉ mới vài phút ngắn ngủi liền đột nhiên sửa miệng. Ngay sau đó Thịnh Diễn Chi bổ sung thêm một câu: "Cho nên cậu không cần xin lỗi." "Chỉ như vậy?" Lâm Cẩn hỏi. "Tôi sẽ tăng gấp đôi thù lao đóng phim để bồi thường cho cậu." "Còn gì nữa không?" Thịnh Diễn Chi nhíu mày: "Cậu còn muốn cái gì nữa?" Lâm Cẩn gằn từng chữ: "Tôi muốn anh ở trước mặt mọi người trong đoàn phim công khai xin lỗi tôi!" "Không có khả năng!" Lâm Cẩn quay đầu liền đi. Hoả khí của Thịnh Diễn Chi mới vừa tắt liền một lần nữa bùng lên! Lúc này hắn cũng không thèm gọi người đứng lại, trực tiếp bắt lấy cánh tay Lâm Cẩn. Lâm Cẩn chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, ngay sau đó lưng đập mạnh vào cửa xe, một trận đau đớn. Không đợi đau đớn này qua đi, môi lại bị cắn! Là thật sự cắn. Thịnh Diễn Chi hôn mang theo một cổ hỏa khí, nóng bỏng lại thô bạo, hung hăng mà gặm cắn hai phiến môi mỏng của Lâm Cẩn. "Anh......" Lâm Cẩn mới vừa phát ra một chữ, lại bị nuốt trở lại. Cậu vừa tức lại vừa bực, ý đồ muốn gập hai chân lên đẩy người Thịnh Diễn Chi ra. Nhưng đùi của Thịnh Diễn Chi lại vô cùng có lực, gắt gao mà đè lên nửa người dưới của cậu, cách một lớp quần áo mỏng cậu đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương! Trong nháy mắt, Lâm Cẩn cảm thấy chính mình có khả năng sẽ bị Thịnh Diễn Chi ăn tươi nuốt sống! Cũng may Thịnh Diễn Chi còn có một chút lý trí, không hoàn toàn bị dục vọng chi phối, hôn trong chốc lát liền buông tha cho Lâm Cẩn. Dù vậy, môi Lâm Cẩn cũng trở nên sưng tấy, đuôi mắt diễm lệ đỏ ửng. Cậu tức giận trừng mắt với Thịnh Diễn Chi: "Đi tìm Giang Tinh Thần thỏa mãn anh!" Bởi vì mới vừa hôn môi xong, thanh âm Lâm Cẩn có chút khàn khàn, nghe giống như đang làm nũng. Dưới bụng Thịnh Diễn Chi một trận căng chặt, hận không thể hiện tại liền đem người kéo vào trong xe làm! Lâm Cẩn thấy ánh mắt của hắn không đúng, muốn chạy lại chạy không được, dưới tình thế cấp bách liền trào phúng nói: "Thịnh Diễn Chi, anh không phải đã thích tôi rồi chứ?" Thịnh Diễn Chi không chút nghĩ ngợi liền nói: "Thích cậu? Thật buồn cười!" Lâm Cẩn cố ý hỏi: "Vậy anh hiện tại hôn tôi thì tính sao đây? Anh thích Giang Tinh Thần, lại đi hôn tôi, tôi thấy anh mới chính là người khẩu thị tâm phi!" Thịnh Diễn Chi có chút sửng sốt, tựa hồ như là nghĩ đến cái gì, cong cong môi: "Tôi bất quá chỉ là cùng cậu luyện tập hôn một chút mà thôi. Đừng quên, chúng ta đang giả trang người yêu. Nếu là giả, đương nhiên phải luyện tập cho thật tốt mới được, để tránh bị người khác nhìn ra." Lý do này quá mức đầy đủ, trong lúc nhất thời Lâm Cẩn khó phân biệt thật giả: "Lão gia tử cùng lão phu nhân nhà anh còn muốn xem chúng ta hôn môi?" Thịnh Diễn Chi nâng cằm cậu lên, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát phiến môi mềm mại: "Ngẫu nhiên hôn một chút có thể làm cho bọn họ càng tin tưởng hơn." Lâm Cẩn lộ ra biểu tình hoài nghi. Thịnh Diễn Chi đột nhiên lạnh mặt nói: "Cậu không muốn trở lại đoàn phim, tùy cậu! Nhưng chuyện giả làm người yêu của tôi, cậu nhất định phải diễn cho thật tốt cho tôi!" Nói xong lại nhíu nhíu mày, "Còn có, đừng lại tự mình đa tình, tôi sẽ không coi trọng loại người như cậu." Lâm Cẩn cười khẩy một tiếng: "Xin yên tâm, một tháng sau, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh!" "Tốt nhất là như vậy." Thịnh Diễn Chi gật gật đầu, "Tối nay cùng tôi trở về nhà cũ ăn cơm." Lâm Cẩn dùng sức lau miệng, xoay người liền đi cũng không quay đầu lại. Trở lại chung cư không bao lâu, Lâm Cẩn đột nhiên nhận được điện thoại của Cục Cảnh Sát. Thì ra là mấy fan thiếu nữ lúc trước cầm đầu đi nháo loạn bị nhốt vài ngày cuối cùng cũng chịu thành thật, muốn lấy được sự cảm thông từ cậu, hy vọng chiều nay có thể được gặp mặt, tự mình cúi đầu xin lỗi. "Tôi sẽ không tha thứ." Thái độ của Lâm Cẩn vô cùng kiên quyết. Mới vừa nói xong không bao lâu, trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng la của các bậc phụ huynh: "Lâm tiên sinh, cậu muốn bồi thường bao nhiêu cũng được! Con gái của tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không thể đi trại cải tạo được." "Bình tĩnh! Không được náo loạn, nếu không lần sau sẽ không được tới thăm hỏi!" Cảnh sát lạnh giọng quát lớn. Lâm Cẩn ở trong điện thoại hỏi: "Các cô ấy sẽ bị cải tạo mấy tháng?" "Ba tháng." Lâm Cẩn nhàn nhạt nói: "Vậy thì cứ theo luật mà thực hiện đi." Cậu nghĩ đến buổi chiều hôm qua lúc mình đập Giang Tinh Thần bị thương, trợ lý của hắn đã nói cậu là do trả thù vụ fan gây náo loạn mới cố ý đập người. Hiện tại Lâm Cẩn mới phản ứng lại, chỉ sợ là Giang Tinh Thần cố ý trả thù cậu mới đúng. Thịnh Diễn Chi giúp cậu xử lý mấy fan kia, phỏng chừng Giang Tinh Thần cảm thấy địa vị của chính mình đã bị uy hiếp, không tiếc dùng khổ nhục kế tự biên tự diễn để vu oan cho cậu. Hiện giờ xem ra, khổ nhục kế của Giang Tinh Thần đã thành công rồi. Buổi tối, Lâm Cẩn cùng Thịnh Diễn Chi trở về nhà cũ Thịnh gia ăn cơm. Thịnh lão phu nhân thực thích Lâm Cẩn, lôi kéo cậu không ngừng hỏi sao lại gầy như vậy, sắc mặt nhìn qua cũng không phải rất tốt, có phải Thịnh Diễn Chi đối với cậu không tốt hay không. Lâm Cẩn cười cười: "Không phải, Diễn Chi rất tốt với con." Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên duỗi tay, giống như rất thân mật mà ôm eo cậu. Đại khái là sợ bị lão phu nhân nhìn ra được cái gì, lúc ăn cơm chiều, Thịnh Diễn Chi cố ý gắp rất nhiều đồ ăn cho Lâm Cẩn. Đây là lần đầu tiên Thịnh Diễn Chi ôn nhu như vậy với cậu. Lâm Cẩn nhìn thức ăn đầy ắp trong chén, trong lòng không rõ là vui mừng hay vẫn là khó chịu......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]