Lúc này bóng đêm cũng đã bao phủ hết toàn thành phố, cửa bệnh viện chỉ còn lại mấy người bệnh ở bên bồn hoa tản bộ, ánh sáng vàng nhạt của đèn đường tản ra khắp con đường, chung quanh một mảnh an tĩnh.
Thịnh Diễn Chi đứng ở trước mặt Lâm Cẩn, mày hơi nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, thân hình cao lớn tạo cho người ta một loại cảm giác rất áp bách. Lâm Cẩn trong lòng có chút sợ hãi.
"Thất thần làm gì? Còn không mau lên xe!" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi rất không kiên nhẫn, đôi mắt so với bóng đêm còn muốn thâm trầm hơn, khiến cho người khác nhìn không thấu hắn đang nghĩ cái gì.
Lâm Cẩn không tự giác mà nắm chặt tay Tiểu Nặc: "Không cần phiền Thịnh tổng."
"Làm ra vẻ!" Thịnh Diễn Chi có chút bực bội, "Nhanh lên xe, đừng có làm chậm trễ thời gian của tôi."
Hắn xoay người đi nhanh qua xe của mình.
Lâm Cẩn không còn cách nào khác, đành phải bế Tiểu Nặc lên đi theo sau.
Tiểu Nặc nhỏ giọng nói: "Ba ba, chú xấu xa thật hung dữ. Chú ấy có thể đánh chúng ta hay không?"
Lâm Cẩn cũng không biết Thịnh Diễn Chi có thể động thủ hay không, nhưng cậu không muốn làm Tiểu Nặc sợ hãi, liền nhẹ giọng dỗ bé: "Sẽ không. Chú Thịnh chỉ là nói chuyện có chút hung dữ mà thôi, sẽ không đánh người đâu."
Tiểu Nặc vẫn vô cùng bất an, hai tay nhỏ gắt gao mà nắm quần áo trước ngực Lâm Cẩn: "Ba ba, con ghét chú xấu xa. A.....Con thích chú đẹp trai vừa rồi hơn."
Tuy rằng hai cha con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-sau-tra-cong-dien-roi/906889/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.