Đại khái là cảm giác được Lâm Cẩn thực lo lắng, Tiểu Nặc hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Ba ba, con không sao. Chính là Kiều Tinh Lan nói con không có mẹ, con không muốn chơi với cậu ấy."
Lâm Cẩn còn tưởng rằng Tiểu Nặc xảy ra chuyện gì, nghe được bé nói như vậy, đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại một trận chua xót.
Cậu rất muốn nói bé có mẹ, ba ba chính là mẹ.
Nhưng loại lời này cậu làm sao có thể nói ra, cậu không muốn để bé cảm thấy ba ba chính là quái vật.
Điện thoại truyền đến thanh âm áy náy của Kiều Tinh Lan: "Chú Lâm, thực xin lỗi, là con nói sai."
Lâm Cẩn cười cười: "Chú không trách con, con khẳng định không phải cố ý. Nhưng mà con có thể giúp chú dỗ Tiểu Nặc một chút không? Chú một lát nữa mới có thể đến."
"Được." Kiều Tinh Lan lập tức đáp ứng.
Cúp điện thoại, hai tiểu gia hỏa ở phòng đồ chơi mắt to trừng mắt nhỏ.
Kiều Tiểu Vũ đang ở trong phòng khách điên cuồng vẽ bản thảo truyện tranh, còn chưa biết hai đứa nhỏ đang giận dỗi.
Lâm Nặc ngồi dưới đất, vừa chơi xếp gỗ vừa nói thầm: "Mình mới không cần cậu dỗ, mình cũng không có khóc."
Tiểu gia hỏa ngoài miệng nói không khóc, nhưng đôi mắt to lại hồng hồng, gương mặt trắng nõn phấn nộn còn đang lăn một giọt nước mắt.
Kiều Tinh Lan và Lâm Nặc cùng tuổi, nhưng lại cao hơn bé nửa cái đầu, thân thể cũng cường tráng khoẻ mạnh hơn, từ lúc sinh ra đến bây giờ số lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-sau-tra-cong-dien-roi/906884/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.