Buổi tối, Lâm Cẩn dỗ Tiểu Nặc một lúc lâu, bé cuối cùng cũng nín khóc, mỉm cười.
Bất quá bảo bảo đã ghi thù, trước khi ngủ còn không quên dặn dò Lâm Cẩn: “Ba ba, về sau nếu ba gặp lại cái chú xấu xa kia thì ba không cần để ý đến hắn.”
“Được.” Lâm Cẩn sủng nịch mà hôn lên trán bé.
Bé lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Đêm nay bé khóc đến lợi hại, đến bây giờ mí mắt còn hồng hồng, lông mày hơi hơi nhíu lại, tựa hồ còn có một chút ủy khuất, cái này làm cho trong lòng Lâm Cẩn thật không dễ chịu.
Đều do cậu mang bảo bảo đi ăn buffet, bằng không cũng sẽ không gặp được Thịnh Diễn Chi, bé cũng sẽ không bị Thịnh Diễn Chi nói ngốc, này đối với một đứa trẻ mà nói là thương tổn quá lớn.
Chuyện này cũng đã cho Lâm Cẩn một bài học: Nếu cậu còn muốn cùng người nhà sống hạnh phúc vui vẻ, vậy thì phải tránh xa Thịnh Diễn Chi, tốt nhất là vĩnh viễn đều không liên quan đến nhau.
Nếu không Tiểu Nặc sớm muộn gì cũng sẽ biết giao dịch giữa cậu cùng Thịnh Diễn Chi, đến lúc đó bé sẽ thấy thế nào về người ba ba là cậu đây? Có phải hay không cũng cảm thấy cậu thật ghê tởm?
Lâm Cẩn không dám nghĩ, cũng không dám đánh cược.
Trừ điểm này ra, Lâm Cẩn càng sợ Thịnh Diễn Chi sẽ hoài nghi thân phận của bảo bảo.
Tối nay Giang Tinh Thần đều có thể nhìn ra Tiểu Nặc lớn lên rất giống Thịnh Diễn Chi, khó nói được ngày nào đó Thịnh Diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-sau-tra-cong-dien-roi/906862/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.