Trong nhà một mảnh yên lặng.
Chẳng qua chỉ là một con dao gọt hoa quả, nhưng giờ phút này ở trong mắt Lâm Cẩn nó lại là một cây kiếm băng, giống như ánh mắt của Thịnh Diễn Chi, bén nhọn mà lạnh đến thấu xương!
Trong lòng Lâm Cẩn hiểu rõ: Ở trong mắt Thịnh Diễn Chi, Giang Tinh Thần là độc nhất vô nhị, ai cũng không thay thế được.
Mặc dù cậu lớn lên giống Giang Tinh Thần, Thịnh Diễn Chi cũng sẽ không thích cậu, càng sẽ không mặc kệ cậu dùng gương mặt giống Giang Tinh Thần đi lấy lòng một tên đàn ông khác.
Việc đó đối với Thịnh Diễn Chi chính là một loại sỉ nhục.
“Như thế nào, không dám?” Thịnh Diễn Chi thấy sắc mặt Lâm Cẩn trắng bệch, không khỏi cười nhạo, “Hay là, cậu bản tính cũng thật dâm đãng, thích hầu hạ tên họ Dương kia?”
“Tôi không phải!” Lâm Cẩn cảm giác được một loại nhục nhã mãnh liệt, lần đầu tiên cậu xấu hổ và giận dữ nhìn thẳng vào Thịnh Diễn Chi, bả vai gầy yếu bởi vì cảm xúc kích động mà run nhè nhẹ.
Thịnh Diễn Chi ưu nhã mà ngồi đó, tư thái lười biếng, dùng một loại ngữ khí hờ hững nói: “Ở trước mặt tôi làm ra vẻ đáng thương cũng vô dụng. Cho cậu một phút suy nghĩ, hoặc là chính mình động thủ, hoặc là tôi tìm mấy thằng đàn ông tới thỏa mãn cái thân thể dâm đãng của cậu.”
Nghe được một câu cuối cùng kia, trên mặt Lâm Cẩn không còn một chút huyết sắc, lộ ra biểu tình khó có thể tin được.
Cậu yên lặng nhìn Thịnh Diễn Chi vài giây, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-sau-tra-cong-dien-roi/906856/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.