Chương trước
Chương sau
Lục U luôn mang các loại đồ ăn vặt từ trường mẫu giáo về rồi kín đáo nhét hết cho Tưởng Đạc.

Bánh quy, sữa bò, còn cả bánh trứng muối ngàn lớp nướng... đây là những món mà Tưởng Đạc chưa từng nếm qua.

Sau này Tưởng Đạc mới biết, đồ ăn vặt ở mẫu giáo đều có khẩu phần, Lục U đưa những đồ ăn vặt này cho cậu thì cô bé sẽ không có đồ ăn nữa.

Chiều hôm đó, Lục U lấy kẹo nougat từ trong túi ra và đưa cho Tưởng Đạc, nhưng Tưởng Đạo lắc đầu từ chối: “Không ăn.”

“Sao thế.”

Lục U biết Tưởng Đạc ngày nào cũng ăn không đủ no, lần nào cũng ăn ngấu nghiến chỗ đồ ăn vặt, cô bé hơi thất vọng và khó hiểu trước sự từ chối của cậu.

Tưởng Đạc đẩy cái kẹo nougat cho cô bé: “Cho anh ăn thì em sẽ không còn nữa.”

Lục U cười, hào phóng nói: “Không sao đâu, trước đây em đã ăn nhiều rồi, chẳng còn hứng thú với những đồ ăn vặt này đâu.”

“Thật sao?” Tưởng Đạc hoài nghi.

“Ừm...”

Không có đứa trẻ nào không thích ăn vặt, nhưng so với ăn vặt, Lục U càng thích để Tưởng Đạc ăn hơn, nhìn thấy bộ dáng no nê thỏa mãn của cậu, trong lòng cô bé cũng có cảm giác thành tựu.

Vì vậy, Lục U nói với Tưởng Đạc những gì cô bé nghĩ trong lòng: “Anh cứ ăn đi, em thích nhìn anh ăn.”

“Tại sao?”

“Em nói với anh thì anh có thể không tức giận không.”

Tưởng Đạc gật đầu.

Vì vậy, Lục U ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: “Em luôn muốn nuôi một con chó, chăm sóc cho nó, cho nó ăn những món ăn ngon, nhưng mẹ em không cho nuôi.”

Nói xong, cô bé lo lắng nhìn Tưởng Đạc, rất sợ người bạn mới quen sẽ trở mặt.

Không ngờ, sau khi Tưởng Đạc nghe xong, nét mặt vốn dĩ lạnh lùng của cậu lại lộ ra vẻ dịu dàng, cười hỏi cô bé: “Em coi anh như một con chó sao?”

Lục U vội hỏi: “Vậy anh có tức giận không?”

“Tại sao em lại cảm thấy anh sẽ tức giận.” Cậu hỏi ngược lại.

“Bởi vì... đây là câu để mắng người, có thể sẽ xúc phạm anh.”

“Anh không cảm thấy bị xúc phạm, chó là loài động vật trung thành nhất trên thế giới.”

“Đúng thế, chó dễ thương như vậy cơ mà!” Lục U vừa đồng ý đã thở dài: “Em rất muốn nuôi một con chó, nhưng mẹ em cho rằng chó có thể cắn người, rất nguy hiểm nên không được phép nuôi...”

“Anh không cắn người.”

“Hở?”

Lục U khó hiểu nhìn Tưởng Đạc. Tưởng Đạc cúi đầu suy nghĩ, sửa lại lời nói: “Ít nhất, anh sẽ không cắn em.”

Cô bé cười và đưa chiếc kẹo nougat trên tay vào miệng cậu: “Vậy thì anh ăn đi!”

Tưởng Đạc vui vẻ nhận lấy viên kẹo, vị ngọt tràn ngập nơi đầu lưỡi, thấm vào trong lòng.

Lục U lại vươn tay sờ sờ đầu của cậu, nói đùa: “Tưởng cún con.”

Quả nhiên Tưởng Đạc ngồi chồm hổm trên mặt đất như một con cún con, sau đó kêu lên hai tiếng, chọc cho Lục U cười không ngừng, không ngừng đưa tay sờ sờ mái tóc như con nhím của cậu như đang sờ chú chó nhỏ: “Tưởng cún con! Tưởng cún con! “

Tưởng Đạc cũng cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, cực kỳ vui vẻ.

Ngay khi cả hai đang chơi rất vui vẻ thì Kiều Mỹ Vân và mấy đứa trẻ trong tiểu khu tạo thành một nhóm đi qua rừng cây nhỏ, đi trước mặt bọn nhóc.

Khi Lục U nhìn thấy Kiều Mỹ Vân, cô bé nhanh chóng đứng dậy chào: “Hi! Mỹ Vân.”

Kiều Mỹ Vân nhìn cả hai lại chơi với nhau thì bất mãn nói: “Lục U, gần đây cậu không nói chuyện với chúng tôi.”

“Lúc chúng ta ở trong trường mẫu giáo, không phải chúng ta luôn chơi với nhau sao?”

“Trước đây sau giờ học chúng ta đều chờ nhau để cùng về tiểu khu, sau khi trở về thì chúng ta thường đi chơi cùng nhau. Nhưng dạo này cậu toàn biến mất sau giờ học thôi.”

Lục U kéo Tưởng Đạc đến bên cạnh mình và nói: “Kiều Mỹ Vân, sau này chúng ta vẫn chơi với nhau mà, nhưng có thể dẫn anh ấy đi cùng không? Anh ấy là bạn mới của tôi, tên là Tưởng Đạc.”

“Tôi biết nó là ai.” Kiều Mỹ Vân liếc nhìn Tưởng Đạc một cách khinh thường, nói: “Chúng tôi sẽ không chơi với nó.”

Một vài người bạn xung quanh cô bé cũng phụ họa: “Đúng, chúng tôi sẽ không chơi với nó.”

“Tại sao chứ?”

Một cậu bé hét lên: “Mẹ tôi nói, nó là đứa là con ngoài giá thú!”

“Con ngoài giá thú thì sao chứ?”

“Đứa con ngoài giá thú là đứa con hoang, là người rất xấu.”

“Vớ vẩn.” Lục U vặn lại: “Anh ấy không phải là kẻ xấu.”

Kiều Mỹ Vân nhìn Lục U như thể nhìn một cô công chúa nhỏ đơn thuần bị lừa, nói: “Lục U, cậu có biết trước đây nó là ai không.”

“Là ai chứ?”

Nếu hôm nay Kiều Mỹ Vân đã phát động “cuộc chiến” này, đương nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Cô bé nói: “Trước đây nó rất hư hỏng, còn giả làm ăn mày ngoài đường để xin tiền, chuyên môn lừa gạt những người ngây thơ. Lẽ nào cậu sẽ làm bạn với ăn xin trên đường sao?” “

Lục U che miệng: “Lừa người ta phải không!”



“Tôi không nói dối, chuyện này là do bảo mẫu của nhà họ Tưởng nói đó.” Kiều Mỹ Vân nói tiếp: “Hơn nữa, mẹ nó còn là tiểu thư ở hộp đêm đấy.”

[1] Ở Trung Quốc bây giờ thường gọi gái ngành là tiểu thư.

“Tiểu thư ở hộp đêm là gì?”

“Đó là...”

Trước khi Kiều Mỹ Vân kịp lên tiếng, Tưởng Đạc đột nhiên gầm lên như một con dã thú, lao về phía cô bé, đẩy Kiều Mỹ Vân ngã xuống đất dập cả mông.

“A! A! Cứu với!” Kiều Mỹ Vân không còn sức để chống trả, vừa khóc vừa hét lên: “Giúp tôi với!”

Mấy đứa bé ngây người nhìn tình cảnh trước mắt.

Lục U phản ứng nhanh nhất, vội vàng chạy về phía trước kéo Tưởng Đạc ra: “Anh không được bắt nạt Kiều Mỹ Vân!”

Tưởng Đạc tựa như dã thú mất hết thần tính, thở hổn hển, tức giận nhìn chằm chằm Kiều Mỹ Vân.

Mặc dù Lục U hoàn toàn không hiểu những lời của Kiều Mỹ Vân, nhưng từ vẻ mặt của Tưởng Đạc, cô bé nhìn thấy sự sỉ nhục và tức giận.

Đó hẳn là những lời nói rất tệ.

Kiều Mỹ Vân được một vài người bạn đỡ dậy, rùng mình sợ hãi, không bao giờ dám lại gần Tưởng Đạc nữa.

“Lục, Lục U, cậu nhìn thấy chưa.” Kiều Mỹ Vân rưng rưng, ​​vừa khóc vừa lên án: “Nó là kẻ xấu xa! Cậu còn muốn chơi với nó sao?”

“Tôi...”

Lục U thực sự bị biểu hiện vừa rồi của Tưởng Đạc dọa sợ, do dự không biết nên làm thế nào.

Vào lúc này, Vương Tùng Đào, người giỏi nhất và nổi tiếng nhất trong số mấy đứa trẻ bước ra, nắm lấy tay Lục U và kéo cô bé vào phe của bọn nó.

“Đừng chơi với nó nữa, chúng ta mau đi thôi.”

“Đúng thế, Lục U, đừng chơi với nó nữa, chúng ta vẫn chơi như nhau như trước vậy.”

Kiều Mỹ Vân cũng nắm lấy tay còn lại của Lục U, nửa lôi nửa kéo, dẫn cô bé ra khỏi rừng cây nhỏ.

Lục U bất đắc dĩ quay lại nhìn Tưởng Đạc.

Cậu đứng đối diện với hoàng hôn, nắm chặt tay, làn da của cậu đã tái nhợt.

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa xăm của Lục U, tia sáng cuối cùng của nắng chiếu vào đôi mắt đen nhánh của cậu, rồi dần dần biến mất.

...

Lục U bị một vài người bạn đưa đi khỏi rừng cây, đầu óc rối bời, nghĩ đến vừa rồi Tưởng Đạc bắt nạt Kiều Mỹ Vân, cô bé vừa sốc vừa sợ hãi.

Nhưng nghĩ lại khi hai người ở bên nhau, nghĩ đến cách nói chuyện ôn nhu hòa nhã của Tưởng Đạc, cậu còn bắt chước một con cún con, không thể là một kẻ xấu xa được.

Vừa rồi chắc chắn cậu ấy rất tức giận.

Lục U nghiêm túc hỏi Kiều Mỹ Vân bên cạnh: “Kiều Mỹ Vân, tiểu thư ở hộp đêm là gì vậy?”

“Đó là...”

Kiều Mỹ Vân không biết phải trả lời như thế nào, thật ra cô bé cũng không hiểu lắm, tình cờ nghe thấy khi bảo mẫu trò chuyện với mọi người, nhưng từ biểu hiện của họ, Kiều Mỹ Vân biết rằng đó hẳn là một người rất xấu.

Lúc này, một cậu bé đã học tiểu học nói: “Là làm gái đó.”

Mặc dù Lục U không biết “tiểu thư “ là gì, nhưng cô bé hiểu từ “làm gái “, biết đây là một xưng hô rất xấu xa và ác độc.

Nụ cười của những người bạn xung quanh cũng khiến da đầu cô bé tê dại.

Rốt cuộc, cô bé hất tay Kiều Mỹ Vân ra và nói: “Kiều Mỹ Vân, sau này chúng ta sẽ không còn là bạn tốt nữa.”

Kiều Mỹ Vân nhìn cô bé với vẻ khó tin: “Cậu nói gì vậy?”

“Chúng ta không còn là bạn tốt nữa.” Lục U nghiêm túc lặp lại câu này.

“Cậu muốn nghỉ chơi với tôi sao?” Kiều Mỹ Vân khiếp sợ nói: “Chỉ vì đứa con hoang kia?”

“Ngay cả con hoang có nghĩa là gì cậu còn không biết, đứng đây gọi vớ vẩn gì đấy!” Lục U tức giận: “Tôi không muốn làm bạn với người như cậu!”

Kiều Mỹ Vân đe dọa: “Lục U, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu nghỉ chơi với tôi, bất kể là ở mẫu giáo hay trong tiểu khu của chúng ta, cậu sẽ không có bạn đâu!”

Lục U biết “bản lĩnh “ của Kiều Mỹ Vân, cô bé là đứa trẻ có tiếng nói nhất trong trường mẫu giáo, bởi vì cô bé là người nhảy dây giỏi nhất, biết chơi trò sắm vai, còn biết tết bím tóc. Vì vậy trong số mấy đứa bé gái, cô bé là “chị lớn”, và tất cả các cô bé phải nghe lời.

Về phần bọn con trai, mấy cô cũng không chơi với con trai nhiều.

Vì vậy nếu đắc tội với Kiều Mỹ Vân, Lục U gần như không có bạn bè nữa.

“Lục U, hãy suy nghĩ cẩn thận.”

“Không cần suy nghĩ.” Lục U kiên quyết nói: “Ít nhất tôi còn có một người bạn.”

...

Khi cô bé quay lại khu rừng nhỏ đã không thấy bóng dáng Tưởng Đạc đâu nữa.

Lục U đặt tay lên miệng tạo thành cái loa, gọi tên cậu, nhưng không ai trả lời.

Cô bé lo lắng tìm kiếm trong tiểu khu nhưng cũng không thấy bóng người.

Khi Lục U không biết phải làm gì thì vừa hay gặp Tưởng Tư Địch tan học về nhà.

Lục U tiến lên ngăn cản cô nói: “Chị Tưởng Tư Địch, Tưởng Đạc không thấy đâu nữa, chị có thể đi tìm anh ấy với em không! Em... Em sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện!”



“Tại sao chị phải đi tìm nó.” Tưởng Tư Địch lạnh lùng nói: “Chị với nó không thân, chị còn phải làm bài tập nữa.”

“Nhưng... nhưng chị là chị gái của cậu ấy mà.”

“Chị không phải chị gái của nó, nó không có người thân trên thế giới này.”

Tưởng Tư Địch mặt không đổi sắc, nói xong là đi.

Lục U nhìn Tưởng Tư Địch bóng lưng, suy nghĩ lời nói vừa rồi. Không biết tại sao nỗi buồn từ đó mà ra.

Cậu ấy còn quá trẻ, không có người thân, không có bạn bè, cô đơn biết bao.

Cô bé tìm Tưởng Đạc khắp nơi, cho đến khi trời nhá nhem tối, cũng không thấy bóng dáng cậu đâu cả.

Ngay lúc này, Lục U nhìn thấy cách đó không xa có một đống ống bê tông, lần trước Tưởng Đạc cũng trốn trong ống bê tông, dường như đó là căn cứ bí mật của cậu.

Lục U điên cuồng chạy đến, đúng như dự đoán, cô bé tìm thấy cậu ở một trong những cái ống bê tông đó.

Cậu trốn vào trong, cuộn tròn lại, hai tay ôm miệng, răng cắn vào mu bàn tay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như hạt đậu.

Nhưng cậu đã tự cắn tay mình để ngăn không cho mình khóc, gương mặt đỏ bừng.

Ngay cả khi cậu không khóc thành tiếng, tâm trạng buồn bã ấy cũng lập tức lây cho Lục U, cô bé cũng khóc theo.

Khả năng đồng cảm của Lục U rất mạnh, khóc còn to, còn đau lòng hơn Tưởng Đạc gấp trăm lần.

Tưởng Đạc nghe thấy tiếng khóc thì nghiêng đầu nhìn Lục U ở ngoài ống.

Lục U ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào quần áo, vừa kéo vừa khóc rống lên.

Tưởng Đạc dùng tay áo lau đi nước mắt, trèo ra khỏi đống bê tông, đứng trước mặt cô bé: “Em khóc cái gì?”

“Anh... anh lại khóc gì chứ?”

“Anh nghĩ... anh sẽ không có bạn bè nữa.”

Cũng không còn em nữa.

Lục U cũng nói: “Em thấy anh khóc đau lòng như vậy, em cũng đau lòng.”

“Thấy người khác khóc thì em khóc theo, em là một đồ ngốc đấy à?”

“Còn lâu ấy, chỉ khi anh khóc em mới cảm thấy khó chịu thôi.”

Câu nói này khiến trái tim Tưởng Đạc run lên, thật lâu sau, cậu mới nói: “Em thật sự... rất tốt.”

Lục U chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp, kéo góc quần áo của mình: “Em đã nghỉ chơi với Kiều Mỹ Vân rồi.”

Tưởng Đạc kinh ngạc.

“Không chỉ cậu ấy, những bạn nhỏ trong tiểu khu, trong mẫu giáo, em đều nghỉ chơi với họ rồi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì họ nói những điều không tốt về anh.”

Thật lâu sau, cậu nghẹn giọng nói: “Anh... anh thì là gì chứ.”

“Anh là bạn của em!” Mặc dù đôi mắt Lục U mờ đi vì nước mắt, nhưng ánh mắt của cô bé cực kỳ kiên định: “Em muốn bảo vệ anh!”

Vì những lời này, đôi mắt của Tưởng Đạc có chút nóng.

“Đi theo anh.”

Tưởng Đạc kéo cô vào trong cái ống, rồi lấy mu bàn tay lau nước mắt cho cô.

Lục U cũng vội vàng lấy bàn tay nhỏ ướt nhẹp lau nước mắt cho cậu, kết quả nước mắt của cả hai lại hòa vào nhau.

Sau đó cả hai cùng bật cười.

Tưởng Đạc nói: “Vừa khóc vừa cười, chó vàng đi tiểu.”

Lục U ôm bụng cười không dứt: “Là anh ý!”

“Lục U, em có chắc không?” Cậu nghiêm túc hỏi cô: “Sau này em sẽ chỉ có mình anh là bạn?”

“Em với Kiều Mỹ Vân đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, nếu cậu ấy không xin lỗi, em sẽ không tha thứ cho cậu ấy. Hơn nữa em hiểu tính cách của cậu ấy, nhất định sẽ không xin lỗi đâu.”

Lục U trịnh trọng trả lời: “Không sai, sau này em chỉ có anh là bạn thôi.”

Tưởng Đạc có chút lo lắng, lại có chút hi vọng nhìn cô: “Anh rất nhàm chán, có lẽ... anh không thể mang lại niềm vui cho em như những đứa trẻ khác.”

Lục U trả lời: “Em không nghĩ anh nhàm chán đâu.”

“Em sẽ biết khi em quen với anh.”

Lục U lo lắng hỏi: “Anh biết nhảy dây cao su không?”

Tưởng Đạc lắc đầu.

“Thế anh có thể đá cầu và chơi trò sắm vai không?”

Tưởng Đạc vẫn lắc đầu.

Nhưng trước khi Lục U tỏ vẻ thất vọng, Tưởng Đạc đã nói ngay –

“Nhưng anh... có thể học tất cả!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.