Tưởng Tư Địch vẫn không thể ngủ ngon giấc. Nửa đêm chị ấy tỉnh lại, khoác áo ngủ bằng lụa đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài.
Đêm khuya thanh vắng, chị ấy lại nghĩ tới chuyện năm đó.
Nghĩ đến buổi tối sinh nhật Tưởng Hằng, Tưởng Đạc níu lấy vạt áo của chị ấy, sau đó lại chất vấn thêm lần nữa: “Tại sao chị lại muốn nói dối?”
“Chị đã nhìn thấy cả rồi, tại sao lại nói dối??”
Vì sao lại nói dối, Tưởng Tư Địch cũng không dưới một lần tự hỏi chính mình.
Tưởng Hằng như hòn ngọc quý nằm trên tay, từ khi nó được sinh ra, Tưởng Tư Địch đã cảm nhận được thái độ của bố mẹ đối với mình đã thay đổi.
Người ngoài nhìn vào thì chị ấy là thiên kim nhà họ Tưởng, phong quang vô hạn, nhưng chỉ mình chị ấy biết, bố mẹ càng thiên vị Tưởng Hằng hơn.
Nhất là Tưởng phu nhân, dường như đã phó thác toàn bộ hi vọng của mình cho em trai, đúng là cầm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
Tưởng Tư Địch lớn lên trong hoàn cảnh như thế, từ nhỏ đã không chịu thua kém, mỗi lần kiểm tra đều nằm ở top đầu, giải thưởng cầm đến mềm cả tay, trở thành “con nhà người ta” trong miệng người khác.
Nhưng không ai biết, tất cả những điều chị ấy làm chẳng qua là muốn đạt được sự công nhận của bố mẹ mà thôi.
Chị ấy muốn gia tộc công nhận, bố mẹ công nhận, muốn chứng minh bản thân mình không hề thua kém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-roi-toi-tim-duoc-moi-moi/3568205/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.