Trong đầu Tưởng Đạc rất loạn, anh không tài nào giải thích được những thứ xảy ra trong video, bởi vì anh hoàn toàn không nhớ gì cả.
Cho tới bây giờ anh cũng không biết mình bị mộng du. Nhưng nghĩ kỹ một chút, mấy năm nay nay luôn sống một mình, có lẽ bị mộng du cũng không ai biết.
Cả người Tưởng Đạc lạnh băng, huyệt Thái Dương nảy lên.
Rồi anh bừng tỉnh nhớ đến tình cảnh trong cơn ác mộng kia, anh trong giấc mơ đó, đứng trong bóng đêm, từ xa nhìn tên ác ma kia ngược đãi chính mình.
Linh hồn đã thoát ra hoàn toàn, dường như anh đang nhìn một cái xác không hồn chịu đựng tất cả đau khổ.
Đột nhiên, cậu bé đang ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, bắt đầu thét về phía anh ta, hai mắt trợn trừng, khoé mắt tràn ra tia máu, khóe miệng tràn ra nụ cười quỷ quyệt.
Giống hệt nụ cười của “anh” trong video kia.
Tưởng Đạc mở mắt ra, trán đổ mồ hôi hột.
Ngay lúc này, màn hình điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn Lục U gửi tới.
U U Lộc Minh: “Là em đối xử với anh quá dịu dàng nên khiến anh được voi đòi tiên, làm chuyện xấu trong nhà em đúng không?”
JD: “Anh xin lỗi.”
U U Lộc Minh: “Thừa nhận rồi hả?”
JD: “Bây giờ anh hơi bận.”
U U Lộc Minh: “Anh đừng có đổi chủ đề. Sao lại làm vỡ khung ảnh của em hử, còn cười khiêu khích như thế nữa, trông như cố ý ấy.”
Tưởng Đạc không biết giải thích thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-roi-toi-tim-duoc-moi-moi/3568198/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.