Khoảng thời gian đó, Lục U bắt đầu thường xuyên nhận được tin nhắn và ảnh Tưởng Đạc gửi tới.
Trong những bức ảnh đó, có sóng lúa trên đồng ruộng nông thôn, có bầu trời xanh thẳm, còn có những người phụ nữ nông thôn chất phác và những đứa trẻ mặt mày phiếm đỏ.
Lục U phóng to hình ảnh lên, nhìn kỹ một chút rồi nói: “Quần áo của bọn trẻ có vẻ cũ lắm rồi, hình như cũng không vừa người nữa.”
JD: “Quả nhiên nói ba câu không thể thoát được bệnh nghề nghiệp. [cười mỉm].”
U U Lộc Minh: “[cười mỉm]”
JD: “Trong thôn không thể so sánh với thành phố được, nơi này rất hẻo lánh, cũng rất lạc hậu, mấy đứa trẻ này hầu hết là mặc lại đồ của người lớn.”
U U Lộc Minh: “Gần đây tam gia biến thành người nói nhiều rồi, ngày nào cũng nói rất nhiều chuyện với em.”
JD: “Có sao?”
U U Lộc Minh: “Xem lịch sử trò chuyện đi.”
Tưởng Đạc kéo phần lịch sử lên, quả nhiên mỗi ngày đều nhắn tin.
Bất kể là nhìn thấy mặt trời nhuộm đỏ bầu trời, hay là nhìn thấy sóng lúa lay động khi gió thổi, hoặc như bữa tối hôm nay không hợp khẩu vị... Anh đều chia sẻ với cô.
JD: “Chắc là vì cô đơn quá.”
U U Lộc Minh: “Tam gia cũng biết cô đơn sao? [cười mỉm]”
JD: “Đương nhiên. [cười mỉm]”
So với người khác, anh càng hiểu cảm giác cô đơn là như thế nào.
Bởi tư ngày bắt đầu thích cô đến bây giờ, mỗi ngày đều là cô đơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-roi-toi-tim-duoc-moi-moi/3568194/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.