Lục U biết Tưởng Đạc đang diễn. 
Có thể diễn chứng tỏ con chó này tạm thời vẫn chưa chết được. 
Nhưng trong lòng cô vẫn như có con mèo nhỏ đang cào loạn, bản thảo vừa mới học thuộc xong lại quên rồi. 
Sự lo lắng trong lòng dường như không thể khống chế được. 
Cô cúi đầu gửi chat voice cho Lục Ninh: “Anh Tưởng Đạc của em rốt cuộc thế nào rồi, bị thương nghiêm trọng không?” 
Lục Ninh đẹp trai: “À, chị, bên này liên hệ với lò hỏa táng rồi.” 
U U Lộc Minh: “...” 
Lục Ninh đẹp trai: “Thật đấy, xe hỏa táng đã đến cửa bệnh viện rồi kìa.” 
U U Lộc Minh: “Em bảo anh ấy lên đường bình an nha.” 
Lục U đặt điện thoại xuống, trong lòng càng phiền muộn hơn. 
Nếu Tưởng Đạc bị thương nghiêm trọng thì Tưởng Tư Địch không thể nào bỏ anh đi tham gia tiệc tối được, chắc là không có gì đáng ngại. 
Cô buồn phiền đi vào sảnh tiệc, đúng lúc đụng phải Thượng Nhàn Thục. 
Sắc mặt Thượng Nhàn Thục hình như không tốt lắm, khóe mắt hơi hồng hồng. 
“Chị Nhàn, chị sao thế?” 
“Không sao đâu.” Thượng Nhàn Thục cười khổ xua tay: “Vừa rồi uống chút rượu trái cây nên hơi say, đi ra ngoài hít thở không khí thôi.” 
Lục U có tâm sự nên cũng không hỏi kỹ, ngồi cùng chị ấy bên ngoài hành lang một lúc. 
Vốn định bình tĩnh một chút, kết quả càng ngày càng không yên lòng. 
“Buổi diễn thuyết về thương hiệu bắt đầu rồi đấy.” Thượng Nhàn Thục hỏi Lục U: “Em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-roi-toi-tim-duoc-moi-moi/3568191/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.