Thấy Phó Ân lại đá quả bóng này cho Tưởng Đạc, Lục U chỉ có thể mở to mắt quay sang nhìn Tưởng Đạc: “Tưởng tiên sinh, anh có tiện chụp ảnh không ạ?” 
Giọng điệu dịu dàng, không hề có chút kiêu ngạo như khi hai người đấu võ mồm thường ngày. 
Cô đã nhìn ra, thật ra Phó Ân đang xem sắc mặt của Tưởng Đạc. 
“Tưởng tiên sinh, tôi chụp cho ngài một tấm nhé.” 
Tưởng Đạc im lặng trong chốc lát mới nói: “Tôi sẽ không tạo dáng đâu, cô tùy tiện chụp đi.” 
Dù sao anh đã quyết định rồi, bất kể chụp thế nào anh đều không chấp nhận. 
Sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào. 
Lục U mở máy ánh, điều chỉnh ống kính cùng tham số, sau đó lại tìm tất cả các góc độ để chụp ảnh cho Tưởng Đạc. 
Anh tùy tiện ngồi trên chiếc ghế trắng trong vườn hoa, cổ áo mở ra, ống tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra cơ bắp rắn chắc. 
Ánh mắt lười biếng và lãnh đạm nhìn vào mặt biển phía xa, không hề nhìn cô. 
Lục U nhìn vào màn hình máy ảnh, chọn lựa mấy bức hình này. 
So với khí chất hoạt bát của thiếu niên như Lục Ninh, phong cách của Tưởng Đạc trầm ổn và mạnh mẽ hơn, càng mang lại cảm giác đàn ông hơn. 
Lục U đưa máy ảnh tới trước mặt Tưởng Đạc, trong lòng tràn ngập mong đợi: “Tưởng tiên sinh, anh xem xem có thích không.” 
Phó Ân cũng nhấc mắt lên, tò mò nhìn Tưởng Đạc, chờ anh đáp lại. 
Kỳ thật anh để Lục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-roi-toi-tim-duoc-moi-moi/3568185/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.