Nhân viên đăng ký kết hôn là một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, cô đưa cho Tưởng Đạc và Lục U mỗi người một tờ khai đăng ký kết hôn, bảo hai người dùng bút màu đen điền vào. 
Tưởng Đạc giống như đã tập luyện qua hàng trăm lần, dùng tốc độ rất nhanh điền trong các mục trong tờ khai. 
Lục U lại chậm rì rì, chăm chú viết từng nét từng nét, kéo dài thời gian. 
Trái tim rối tung cả lên. 
Nhân viên công tác nhìn Tưởng Đạc, lại nhìn Lục U. Một người đẹp đến kinh thiên động địa, một người đẹp đến lặng yên như tờ. Hai người này... nên kết hôn! 
Ánh mắt cô dời xuống nhìn vào tờ khai của hai người, không khỏi cảm thán: “Chữ hai người giống nhau thật đấy, xem ra sinh ra đã định làm vợ chồng rồi.” 
Lục U nhìn tờ đơn của Tưởng Đạc. Chữ trên đó nắn nót, đều tăm tắp, nhưng vừa nhìn đã biết không phải chữ của anh, chữ viết của anh sẽ phải mạnh mẽ hơn. 
“Anh... anh bắt chước chữ em làm gì.” 
Tưởng Đạc tỉnh bơ đáp: “Thú vị, viết quen rồi.” 
“Anh học chữ viết của em lúc nào thế?” 
“Lúc học đại học.” 
“Em chẳng biết gì hết.” 
“Còn nhiều chuyện mà em không biết lắm.” 
Cô sẽ không biết những năm đó anh làm ra bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, nhàm chán. 
Anh nhặt lại những ruột bút bị cô vứt đi, đựng đầy trong một cái hộp. 
Anh kéo mấy cọng lông trắng trên chiếc mũ áo khoác ngày đông của cô, sau đó đựng trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-roi-toi-tim-duoc-moi-moi/3568170/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.