"Ừm, tôi để quên sách giáo khoa ở đây nên quay lại lấy."
Ngày đó Lâu Duyên ở kí túc xá một mình, hai người bề ngoài thì giống tình anh em xã hội chủ nghĩa hẹn nhau đến kí túc xá học tập thảo luận cả đêm, nhưng bên trong cả hai đều rất hưởng thụ thời gian ở cùng nhau hiếm có này.
Cận Chước vốn phải đi rồi, Lâu Duyên nói hẹn cuối tuần đi học gặp lại, cậu nhìn thấy trong ánh mắt anh tựa hồ có chút 'lưu luyến không nỡ rời'.
Người này rất hay chơi xấu, cố ý để quên một quyển sách trong kí túc xá Lâu Duyên, xuống lầu rồi mới quay lại lần nữa nói với Lâu Duyên là mình để quên sách giáo khoa.
Cứ dây dưa như vậy đến hơn mười giờ, quản lý kí túc xá cũng khóa cửa dưới lầu, trực tiếp nhốt Cận Chước ở ngoài.
Vì thế người nào đó vui sướng quay về phòng kí túc xá của Lâu Duyên: "Dưới lầu đóng cửa, tôi bị đuổi ra ngoài rồi."
Đêm đó hai người cùng nằm trên một chiếc giường, đến tận hừng đông.
Trong kí túc xá nhỏ hẹp chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của và âm thanh nói chuyện nhỏ giọng của hai người, vừa bí ẩn lại vừa ái muội. Bọn họ nói về những việc đã trải qua, nói về người nhà, nói về mấy chuyện thú vị xung quang mình, nói về tính hướng, nói những quan điểm về tình yêu mơ mơ hồ hồ không được thành thục.
Lúc ấy Cận Chước nói, thích một người trước hết là không thể để người đó vì mình mà phải chịu chút ấm ức nào.
Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-nam-thu-tu/1352051/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.