Hạ Duy Tú không tin quỷ thần, đối với việc bà cụ Hạ thờ phụng thượng đế lại càng coi nhẹ. Thành tâm, cầu khẩn, là có thể muốn gì được đấy? Bây giờ cũng là thế kỷ hai mươi mốt rồi, lừa gạt trẻ con nó cũng không tin.
Niềm tin vững chắc của ông là, nếu muốn đạt được cái gì, nhất định phải cố gắng. Dựa vào phấn đấu và phấn đấu của bản thân mới có thể gặt hái được thành công. Đây là con đường làm giàu duy nhất của ông.
Con trai Hạ Văn Tuấn là niềm kiêu ngạo của ông, cho nên khi thấy Hạ Văn Tuấn mang một đại sư về nhà để an hồn cho mẹ ông, Hạ Duy Tú tức giận.
Một người tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc, tốt nghiệp đại học trọng điểm, còn sắp học nghiên cứu sinh thế mà lại mê tín dị đoan như thế, nếu không phải là người bên trên ngăn, trong cơn nóng giận Hạ Duy Tú có thể chặt đứt chân Hạ Văn Tuấn rồi.
Tang lễ còn nhiều việc phải làm lắm, Hạ Duy Tú coi như mắt không thấy tâm không phiền, mặc kệ Hạ Văn Tuấn muốn làm gì thì làm. Mấy lời đàm tiếu trong thôn ông cũng nghe thấy, con của ông như bị ma nhập, cứ nhất nhất nói Nhạc Duyệt kia là giả.
Thời cấp ba, Hạ Văn Tuấn học cùng một trường với Nhạc Duyệt, lớp cũng sát nhau. Hạ Duy Tú biết, khi đó con của ông thích Nhạc Duyệt. Thi tốt nghiệp kết thúc không bao lâu, có một đoạn thời gian, con ông có cái gì đó rất không đúng, thất hồn lạc phách, thỉnh thoảng nửa đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-di-em-muon-ve-nha-lam-ruong/211822/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.