Ý tứ dò xét trong tròng đen của đôi mắt nặng nề kia cực nặng, rơi xuống thân thể rất không thoải mái, ẩn ẩn có mũi nhọn sắc bén như kim đâm.
Trữ Vệ: "?"
Bắc Hòa tràn đầy phấn khởi vây xem kịch, nếu không phải còn dư lại một chút lương tâm, có lẽ còn muốn lấy cả hạt dưa ra.
Nhạc Tâm: "..." Vị hôn phu trước đối mặt với bạn trai hiện bạn.
Cộng thêm cô và Bắc Hòa, ừm, gom góp đủ một bàn mạt chược.
Thật đáng mừng... mừng cái rắm.
Mặt trời rực rỡ xán lạn, thiêu đốt chỗ đất Trữ Vệ vừa cuốc lên. Mùi thơm ngát của bùn đất nửa khô toả ra trong không khí. Bầu không khí trong hoa viên rơi vào một hồi trầm mặc ngắn ngủi mà quỷ dị.
Cái đầu trọc của Bắc Hòa lóe sáng, mái tóc đen nhánh của tiên thái tử Phó Dư có chất tóc vô cùng tốt, có thể phản quang như sa tanh tơ lụa.
Trữ Vệ quay đầu nhìn thoáng qua Bắc Hòa, ánh mắt chan chứa sự cưng chiều của người cha già, hỏi hắn: "Yên tâm, ba có tiền."
Bắc Hòa: "..." Nhạc Tâm là loại con gái thấy tiền là sáng mắt sao?
Ba Trữ, người tỉnh táo lại đi!
Ở trước mặt tiên thái tử, có tiền cũng không chiếm được ưu thế, hắn còn có quyền có thế nữa. Chỗ dựa lớn nhất của anh là Nhạc Tâm yêu anh, cô ấy không yêu tiên thái tử!
Trữ Vệ đi đến trước mặt Phó Dư, hai người cao gần bằng nhau, Phó Dư có khí thế bức người của kẻ ở trên cao, Trữ Vệ được khí chất tổng giám đốc bá đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-di-em-muon-ve-nha-lam-ruong/1198067/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.