Ta để ý Tiền Hạo Vân đã lâu, càng ngàycàng cảm thấy hắn và La Thanh Thanh rất xứng đôi. Hai người bọn họ, mộtnham hiểm một dung tục, một vô sỉ một mặt dày, ở bên nhau thật đúng làvừa khéo.
Tiền Hạo Vân không có diện mạo ưa nhìnnhư Tôn Thừa Nghiệp, cũng không có thói cứ rảnh rỗi lông bông liền chạyđến lầu xanh kỹ viện hoặc chui vào lòng các nữ nhân mà nằm như Tôn ThừaNghiệp, tuy nói hai người bọn họ là bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ đếnlớn, nhưng tính cách của Tiền Hạo Vân và Tôn Thừa Nghiệp rất khác nhau.Hắn chưa bao giờ làm cái gì không công, mỗi việc hắn làm đều có mục đích nhất định.
Tỷ như chuyện chấn động Gia Châu hắn làm mấy năm trước, hắn dùng một tên ăn mày đểđổi lấy sự tín nhiệm của hội trưởng hội buôn tơ lụa, từ một thương nhânnho nhỏ chịu cho kẻ ăn mày níu tay đã trở thành long đầu lão đại củangành buôn bán tơ lụa ở Gia Châu. Nếu bảo kẻ chưa từng bố thí sự đồngcảm như hắn lại sẵn sàng cứu tên ăn mày mà không mang theo mục đích haylợi ích, chính hắn cũng không tin nữa là. Nhưng hắn lại làm thế ngaytrước mặt bao nhiêu người, hơn nữa dù cho người ta biết rõ ý đồ của hắnvẫn không còn lời nào để nói.
Vậy nên khi ta bước vào cổng chính cửahàng của Tiền Hạo Vân, nét mặt hắn đờ ra, nhưng lập tức tỏ vẻ kinh ngạcchạy ra nghênh đón: “Tẩu tử, sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé đây thế?”
Ta tháo khăn che mặt xuống, ngồi lên ghếtrên, mang tâm trạng chán ngán đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/81682/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.