Chuyện dâng hương ngày đó kỳ thực cũngkhông có gì hay ho để kể. Tình cảnh người người tấp nập cũng bình thường ở kiếp trước thôi, điều khó chịu duy nhất là ta đã trở thành tiêu điểmcủa mọi người, mà trong những ánh mắt đó còn ẩn chứa sự thương cảm. Rấtnhiều cô gái diễm lệ rạng rỡ trang điểm lộng lẫy, mang theo dáng vẻ rụtrè của thiếu nữ, từ sau tấm khăn che mặt mỏng manh nhìn trộm đánh giácác nam tử tuấn dật trong đám người đông đúc. Thậm chí một vài cô nươngcòn nhìn nhau khiêu khích, tựa như chim công đang ganh đua khoe sắc, cực kỳ bổ mắt. 
Mấy việc phiền lòng đều giao cho Tiểu Thu giải quyết, đầu óc ta chỉ chăm chăm nghĩ đến vở kịch ở nhà và tiệm vảiđã diễn đến đoạn nào rồi. 
Quả nhiên,vừa về phủ đã thấy Phúc thẩm giậm chân lau nước mắt, miệng còn gào toáng lên yêu tinh dụ dỗ không biết xấu hổ gì đó. Tính ta không thích xenvào, chỉ đành lực bất tòng tâm nhìn thoáng qua cảm xúc kích động này của Phúc thẩm, đi sang chỗ khác. Cuối cùng, quản gia Lâm thúc ra mặt mới có thể khiến Phúc thẩm ồn ào trở nên bình tĩnh. 
Đương nhiên, lúc Tôn Thừa Nghiệp trở vềcũng thấy tình cảnh này, sau khi Phúc thẩm nói chuyện riêng với Tôn Thừa Nghiệp, sắc mặt của hắn trở nên bực bội, đạp cửa rời đi. Tiểu Thu kểlại cho ta, ta chỉ che miệng cười trộm. 
Sự tình kỳ thực rất đơn giản. Ta nhờ Phúc thẩm đến tiệm vải lấy tranh thêu, nhưng trước khi bà rời phủ, TiểuThuận đã chạy đến tiệm vải với bộ dạng rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/81680/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.