Ta tựa vào lưng ghế, một tay cầm điểmtâm, một tay lật quyển sổ dày khoảng trăm trang. Không thể không bộiphục hiệu suất làm việc của Bích Thủy lâu, chỉ hai canh giờ ngắn ngủi đã góp nhặt được hết tất cả những việc nhỏ nhặt trong hai tháng vừa quacủa Tôn Thừa Nghiệp. Thậm chí ngay cả lúc hắn đi vệ sinh, lúc lên giường kêu a a ưm ưm gì đó cũng điều tra được rõ ràng, gần như có thể đóngthành sách, lấy tên ‘Vài chuyện phong lưu của Tôn thiếu gia’. Kể ra tốnnăm mươi lượng mua diều cực phẩm vẫn đáng tiền…
Tiểu Thu sáng mắt, vẻ mặt tò mò nhìn quyển sổ trên tay ta, rốt cuộc không chịu nổi: “Tiểu thư, sách này viết thú vị lắm à?”
Tiểu Thu theo Phó Tĩnh Nhã từ nhỏ, tất nhiên biết chữ. Ta xem xong mấy phần trọngđiểm rồi, thuận tay ném cho Tiểu Thu, ra hiệu nàng có thể đọc.
Tiểu Thu hiếu kì mở ra, sắc mặt biến đổinhanh chóng, lật được vài tờ đã luống cuống đánh rơi. Tròng mắt nàngrưng rưng, cố nén nước mắt của mình: “Tiểu thư…”
Giọng nói của nàng khiến ta cảm thấy chua xót, quay đầu đi, ánh mắt nhìn sang nơi khác: “Xem hết rồi à?”
Tiểu Thu quỳ xuống, bàn tay lạnh lẽo nắmlấy cổ tay ta: “Tiểu thư đừng đau lòng, là Tiểu Thu không tốt. Nếu hồitrước Tiểu Thu có thể hết sức khuyên bảo tiểu thư, tiểu thư đã không gảvào nhà này, Tiểu Thu sai rồi…”
Ta vuốt vuốt mặt nàng, nở nụ cười: “Em nói đúng, ta không đau lòng nữa.”
Tiểu Thu căng thẳng nhìn ta, chỉ sợ ta biến mất ngay tức khắc.
Ta kéo nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/81676/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.