“Cục cục cục, cục cục cục, Tiểu Lô Hoa,Tiểu Hoàng Hoa, mau tới đây ăn cơm nào, cục cục cục…” Một tay ôm rổ nan, một tay vung trấu và kê, thỉnh thoảng miệng lại phát ra tiếng ‘cụccục’, hiện thời ta đang rất bất đắc dĩ…
Vì sao ta lại ở trong hoàn cảnh này? Đểta nhớ lại đã… Hình như ngày đó nói chuyện với Tiền Hạo Vân xong, ta tức giận đến mức muốn đập phá tất cả, nhưng dù sao chuyện gì đến cũng sẽphải đến, liền an tâm dưỡng thương. Trái lại, Hoa Thành Cẩm trở nên lolắng.
Vì thế saukhi vết thương vừa lành lặn, ta và Hoa Thành Cẩm đi xe ngựa đến thànhtrấn tiếp theo. Đang trên đường bỗng nhiên có một người xuất hiện, xengựa dừng không kịp, người kia bị ngã lăn vài vòng, may mà không xảy rachuyện ngựa giẫm đạp người.
Người chạy ào ra đường đó tên là TriệuTấn, một thư sinh nho nhã. Vì không cẩn thận làm rơi đồ nên mới xảy ramột màn chắn xe bất thình lình giữa đường như vậy. Triệu Tấn là mộtngười nhanh nhẹn, phe phẩy tay cười nói mình không bị thương, nhưng tavẫn không hết lo lắng, hỏi chỗ ở của hắn, thế mới phát hiện cũng làthành trấn nơi chúng ta muốn đến, Hoa Thành Cẩm liền mời hắn lên xe ngựa đưa về nhà.
Triệu Tấn không từ chối được đành lên xe, ngồi phía trước nói chuyện và điều khiển xe cùng Hoa Thành Cẩm.
Đến nhà Triệu Tấn, vừa xuống xe ngựa đã thấy một bà lão đi ra từ trong phòng, nét cười dịu dàng hỏi tên họ của ta.
“Cháu họ Phó, tên là Tĩnh Nhã.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186194/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.