Từ hôm gặp Tiền Hạo Vân, ta đã biết mộtngày nào đó Tôn Thừa Nghiệp sẽ tìm được mình, vì thế cố ý sắp đặt lộtrình chậm hơn, thậm chí ở lại nhà Triệu Tấn, nghĩ rằng dù sao mình cũng không làm điều gì hổ thẹn với hắn, chi bằng gặp mặt sớm rồi nói chuyệncho rõ, về sau miễn phải dây dưa. Thường xuyên chạy ra cửa thành vìkhông muốn phiền phức thêm nhiều cho nhà Triệu Tấn, cuối cùng ta cũng có cảm giác sóng gió sắp đến, lần này có lẽ Tôn Thừa Nghiệp sẽ không dễdàng buông tha. Kỳ thực, nhắc đến Tôn Thừa Nghiệp, trong lòng ta vẫn còn cảm xúc, đó là hạnh phúc cùng phẫn hận không dung hòa, một loại cảmgiác bài xích khiến trái tim đập đến đau đớn.
Nhưng mà, ởcửa thành, ta lại gặp Cổ bà bà, bóng dáng kiên định của bà luôn vỗ vềcảm xúc dữ dội bộc phát của ta, khiến cho ta có thể lựa chọn đối mặt chứ không phải trốn tránh. Ta mỉm cười, nếu không thể tránh thì đối mặtthẳng thắn cũng tốt.
Qua vài ngày yên ả, Hoa Thành Cẩm thíchứng rất nhanh với cuộc sống an nhàn, hắn thường nói với ta, về sau chúng ta sẽ trải qua những ngày tháng như vậy. Lần nào ta cũng hung dữ lườmhắn một cái, bảo hắn đừng có nằm mơ.
Một chiếc xe ngựa gỗ mun chạm trổ tinhxảo chầm chậm đi vào thành, ta không để tâm lắm, tuy loại xe này kháđẹp, nhưng cũng chỉ là xe chuyên dụng của nữ quyến nhà giàu có. Xe ngựadừng cách ta không xa, một nha đầu áo xanh nhẹ nhàng vén rèm che bằngvải hoa lên, đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186191/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.