Tôn Thừa Nghiệp đã tới. Khi hắn đứngtrước mặt ta, ta không biết xưng hô với hắn thế nào. Kêu thẳng họ tênhắn nghe có vẻ gượng gạo, từ ‘tướng công’ đã trở thành quá khứ, gọi‘Thừa Nghiệp’ thì đến ta cũng cảm thấy rùng mình, dù sao ta với hắn quảthực không quen, người thân thiết với hắn là Phó Tĩnh Nhã đã chết từlâu. Cho nên ta lựa chọn im lặng, vừa vặn là, dường như hắn không kíchđộng như ta đã dự đoán, nhìn thấy ta cũng không nói gì. 
Rốt cuộc, hắn mở miệng, hỏi ta thời gian qua nàng sống có tốt không. Ta cười thản nhiên, nói với hắn mọi chuyện đều ổn. Sau đó ánh mắt hắn lập tức lắng xuống, cổ họng khàn khàn nói nàng gầy đi. Lòng ta nghĩ, không hổ là lão thủ tình trường, biết tìm thời cơ thích hợp để trưng ra sức quyến rũ của mình, nhưng bộ dáng vừa rồi của hắn quả thựckhiến người ta hơi lo lắng, giống một đứa trẻ nặng tình mà mờ mịt. 
Ta gầy hay không thì không biết, nhưngTôn Thừa Nghiệp lại thật sự gầy đi, thần sắc cũng hốc hác, không thểsánh với Tôn thiếu gia hăng hái khỏe mạnh trong thành Gia Châu lúctrước. Cặp mắt đỏ tơ máu, dưới cằm râu mọc lởm chởm, hẳn đã vài ngàykhông chăm sóc bản thân. Câu chuyện lúc sau đơn giản là hy vọng ta cóthể trở về Tôn gia, cha mẹ chồng và cha mẹ ruột đều rất nhớ ta. 
Chuyện phải đến sẽ đến, lòng ta nghĩ nhưvậy, nhưng vì sao một dòng cảm xúc dần dần trào dâng trong lồng ngực lại khiến tim đập hỗn loạn, không nhịn được muốn nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186186/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.