ằm nghỉ trên giường một thời gian, thânthể dần dần khoan khoái, Hoa Thành Vân ngày nào cũng đến một lần, nếuthật sự bận không đến được thì sai Nghiêm Đông thay hắn sang trông ta.Lúc đầu ta còn cảm thấy không quen, nhưng sau cũng hiểu chẳng có gì làkhông tốt.Đã mấy hôm rồi cứ gặp ta là Vương đạithẩm lại hớn hở vui mừng, ý của bà là khen ta đã biết cách ganh đua.Thôi, coi như ta sinh bệnh không đúng lúc, làm sao được.
Đợi tới lúccơ thể khỏe mạnh có thể ra khỏi nhà, Vương đại thẩm liền dặn đi dặn lại, muốn ta mang ít đồ sang cảm tạ Hoa Thành Vân. Ta bĩu môi, nhớ tới lờichế giễu của Hoa Thành Vân hôm nọ, không khỏi nảy lên tính cáu kỉnh trẻcon: Không đi, cháu làm gì có tiền mua quà cảm ơn cho hắn?
Vương đại thẩm dí trán của ta nói, chưa từng thấy người nào không chịu kém cạnh như cháu, mấy trái đào trênđường, tốn hai ba đồng tiền là mua được rồi, Hoa đại phu tận tâm tận lực với cháu thế, còn bỏ qua thông lệ trước kia, cháu nên biết là Hoa đạiphu không bao giờ đến tận nhà để chẩn bệnh cả, cho dù bệnh nặng đến đâucũng không đi.
Ta không đồng ý, bỗng nhiên lại bật cườimột tiếng, nghĩ rằng tám phần là vì Hoa Thành Vân có tướng mạo tuấn mỹ,từng có người mượn danh nghĩa chẩn bệnh mà đùa giỡn hắn, cho nên mới cóluật bất thành văn này. Nói vậy Hoa Thành Vân cũng rất đáng thương, tadứt khoát quăng nóng giận ra sau đầu, vui mừng phấn chấn đi ra ngoài.
Vẫn còn sớm, buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186177/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.