Mở mắt, là căn phòng xa lạ, thần kinh của ta tức khắc căng thẳng, bật dậy trên giường, trước nhìn xem quần áo của mình còn nguyên vẹn hay không, sau đó lại đánh giá căn phòng, ngồi ởmép giường một lúc lâu, hít thở sâu mấy hơi mới đứng dậy mở cửa rangoài. 
Chưa đi được mấy bước đã gặp Nghiêm Đông. Nghiêm Đông chào ta, Phó cô nương tỉnh rồi à? 
Thấy Nghiêm Đông ta mới thở phào nhẹnhõm, may mà không bị người ta bắt đi… Ta hỏi Nghiêm Đông đây là đâu, nó đáp đây là sương phòng phía sau Bách Thảo đường, Hoa Thành Vân đã đưata về. 
Đang nói, Hoa Thành Vân đã đi đến từ phía sảnh chính, trên mặt vẫn mang nụ cười taonhã. Chúng ta ngồi giữa sương phòng, Nghiêm Đông đi pha trà, Hoa ThànhVân bắt mạch cho ta. Hắn nói uống ít thuốc an thần sẽ không sao nữa. Talắc đầu như cái trống bỏi, thuốc có ba phần độc, ta không muốn hơi mộttý là uống thuốc, vì thế giơ tay làm ra vẻ mình rất khỏe mạnh. 
Chợt thấy vết bầm quanh cổ tay, ở giữamàu tím, xung quanh là tơ máu màu đỏ màu vàng xen kẽ, ta nghĩ lại màrùng mình. Hoa Thành Vân cũng thấy vết bầm kia, nét cười tiêu tan, nóirằng vết bầm cần phải xoa bóp mới nhanh khỏi. Ta hết sức ủng hộ, dùngđầu ngón tay đụng nhẹ, nhưng tức khắc đau đến nhăn nhó mặt mày. Lửa giận trong lòng bùng lên, con mẹ nó chứ, gã cặn bã kia, sao lại nặng tay như vậy, trách không được phải mang bộ dạng gấu bự người không ra người quỷ không ra quỷ, còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186173/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.