Hoa Thành Vân, ngươi có hận ta không?Chắc là hận rồi, gặp phải ta chẳng hay ho gì cả. Từ chịu đòn của Ba ĐặcNhĩ đến nhục nhã giam lỏng của Tôn Thừa Nghiệp, thậm chí khi ngươi rơixuống nước lúc mới gặp cũng có một phần là vì ta. Đau đớn ngươi bị BaĐặc Nhĩ đánh còn chưa khỏi hẳn, tuy ngươi nói dùng thuốc của Thanh Loanđã khỏe hơn nhiều, nhưng ta để ý có đôi lúc ngươi quay lưng về phía takhẽ ho khan, âm thanh còn mang theo sự kìm nén, ngươi không muốn ta biết phải không?
Hôm nay, tagặp ngươi ở chỗ của Tôn Thừa Nghiệp. Nói vậy ngươi cũng biết ta khôngphải một cô nương, mà là một khí phụ, một khí phụ bị người đời khinhthường. Ngươi có trách ta giấu giếm ngươi, thậm chí lừa gạt ngươi không? Hẳn là oán trách rồi, nếu không sao ngươi lại nhắm mắt, không muốn liếc nhìn ta dù chỉ một lần chứ? Người như ta, ngay cả thẳng thắn cũng không làm được, làm sao có thể xứng đáng để ngươi bảo vệ lần này qua lầnkhác?
Tôn Thừa Nghiệp đưa mu bàn tay lên sờ má, sững sờ nói: “Nàng dám…”, rồi lập tức nhíu mày: “Sao hắn không phải Hoa Thành Cẩm? Nàng nhìn kỹ xem!”
“Vậy ngươi bắt hắn đến đây như thế nào? Bắt được ngay, hắn không phản kháng phải không!” Vừa lau nước mắt, ta vừa chế giễu.
“Ta thuê kẻ có tiếng trên giang hồ, sao lại không thể bắt được ngay?”
“Ai chẳng biết Hoa Thành Cẩm tính tìnhgian xảo, khinh công trác tuyệt, mấy tên nhãi nhép ngươi mang đến có thể tài giỏi thế sao?” Ta nghiến răng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186163/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.