Cuộc sống sau hôn nhân của ta và HoaThành Vân tương đối hài hòa. Sau khi thành hôn ta mới phát hiện thật ratính cách của chàng không hề tao nhã ôn tồn như ta vẫn tưởng, ngược lại, khi đối diện với ta, những ý nghĩ quái đản kỳ lạ trong đầu chàng xuấthiện nhiều vô kể, nói năng cũng không nề nếp nữa, thành ra ta bảo ta bị chàng lừa vào rọ rồi. Chàng cười càng thêm gian trá. 
Nghiêm Đông vẫn có phần không vừa ý vớita, nhưng sau khi nó tội nghiệp gọi một tiếng ‘sư nương’, ánh mắt khôngngừng giãi bày sự trách móc rốt cuộc đã biến mất, nó nói, xin người, nhất định phải đối xử tốt với sư phụ. Nghe lời nó, cứ như thể ta từng đối xử không ra gì với sư phụ nó khôngbằng, chẳng phải ta chỉ phạm lỗi một lần thôi sao? Chẳng lẽ làm sai rồikhông thể sửa chữa à? 
Có một ngày,ta ủ rũ không vui, đó là lần đầu tiên ta nổi giận với Hoa Thành Vân.Nguyên nhân là ta thấy chàng nói chuyện với một cô nương khác, giọngđiệu ôn hòa, nét cười mềm mỏng, ta tức khắc nóng máu, ghen tuông bùnglên. Ta biết mình đang vô cớ gây sự, dù biết rõ nụ cười của chàng vớingười khác luôn mang theo sự xa cách, ta vẫn bị sự đố kỵ làm mờ mắt, tuy không lập tức xông ra chỗ chàng, nhưng quần áo đã bị ta cào rách một lỗ nhỏ. 
Ta biết, có biết bao người cả công khaivà lén lút đang cười nhạo ta, ai cũng cho rằng Hoa Thành Vân vẫn có thểcưới thêm lần nữa, cưới làm vợ cả hay vợ lẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186138/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.