Tĩnh Nhã. Chàng gọi ta. Đóibụng lắm phải không? Hôm nay phòng khách nhiều việc, ta về muộn, saonàng không thắp đèn lên? Không vui à? Ai chọc nương tử nhà ta bực mìnhthế? Vi phu đi đòi lại lẽ công bằng cho nàng!
Chàng vừa nói vừa xắn tay áo. Ta đi qua ôm lấy chàng, hít mùi hương quen thuộc trên người chàng, nhẹ nhàng nói, không có gì, ta chỉ cảm thấy hơi cô đơn.
Chàng cười, à, hóa ra ta làm mích lòng nương tử, vậy nương tử muốn ăn gì nào, vi phu xin nhận tội.
Ta cọ cọ trong lòng chàng, nói, bất luận chàng làm gì, ta đều thích hết.
Buổi tối, sau cơn mây mưa, chúng ta đầmđìa mồ hôi ôm lấy nhau, mồ hôi chảy xuống bên thái dương của chàng, lănxuống hầu kết, ta rướn lên liếm, bờ ngực chàng run run, tiếng cười trầmthấp phát ra, chàng hỏi, nàng muốn thêm lần nữa thật hả?
Ta ngoan ngoãn nằm dựa lên cánh taychàng, làm thân tầm gửi yên lặng. Ban đêm ánh nến chưa tàn, chiếc áo lót trên thân chàng không bao giờ được cởi, khi hỏi thì chàng đáp như vậymới có mỹ cảm an toàn.
Tay của ta khẽ run, túm chặt lấy áo lótcủa chàng, vì căng thẳng nên lòng bàn tay nhớp dính đầy mồ hôi. Ta nhẹnhàng luồn vào trong áo, sờ đến bụng bên trái của chàng, chỗ đó có mộtvệt dài nhỏ lồi lên, trong khoảnh khắc tim của ta ngỡ như ngừng đập. Tagiả bộ lơ đãng kéo áo lót của chàng. Chàng cười nói, nương tử, đừng nghịch nữa, lạnh mà.
Trong nháy mắt, ta nhìn thấy một vết sẹodài nhỏ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186134/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.