Ta vừa đau lòng vừa căm phẫn, nhẹ nhàngsờ vào vết thương trên người chàng, lông mày cau lại: “Hôm qua… bọnchúng đã chết rồi à?”
Hoa Thành Cẩm cười ha ha: “Bọn chúng đâmta mấy kiếm, dù thế nào cũng không thể để cho chúng được lợi chứ? Hômqua suýt chút nữa ta chết dưới tay bọn chúng, mà quan trọng nhất là bọnchúng còn làm nương tử ta yêu nhất bị thương, đương nhiên đáng chết!Phải không, nương tử?”
Chàng đã hiểu rõ tính ta từ lâu, có thù trả gấp trăm lần, nhìn bộ dáng không để tâm,vẻ mặt hờ hững bâng quơ của chàng, ta lại nghĩ đến chuyện chàng là ôngchủ thần bí của Bích Thủy lâu, có lẽ cũng không phải người thiện lươnggì, ta cũng chịu, biết nói sao đây, chắc là nồi nào úp vung nấy thôi!
Chẳng lẽ chàng không biết gì nhưng cũnglấy mạng bọn chúng ư? Ta chợt nhớ đến thanh trường kiếm của nàng kia,dường như rất quen thuộc: “Chàng có tra ra được ai là người đứng phíasau không?”
Chàng nhún vai: “Nương tử, bọn họ đều đến tìm nàng đó!”
Ta nghĩ một lát, dè dặt ướm thử: “Chẳng lẽ là Thanh Loan?”
Chàng chưa đáp, kiên nhẫn chờ câu tiếp của ta.
“Ta thấy kiếm của nữ nhân kia trông rấtquen mắt, giống kiếm của Thanh Loan. Nếu ta nhớ không nhầm, Thanh Loandùng ngân kiếm… Còn nữa, ngoài Thanh Loan ra ta không nghĩ ra ai có thểxuống tay tàn nhẫn với ta như vậy… Ta hiếm khi làm chuyện tuyệt tình,trừ khi có người thật sự chọc vào ta, một là Thanh Loan, một là Tôn Thừa Nghiệp…”
“Cả đời này Tôn Thừa Nghiệp chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186123/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.