úc cười đùa với Hoa Thành Cẩm, ta vô tình kéo tay áo chàng lên, thấy mấy vết máu khô nhìn mà phát hoảng. Ta buông mắt, dùng sức cắn môi đến đau, sau đó mùi tanh tràn ra từ miệng, dạ dày lại bắt đầu cồn cào.Hoa Thành Cẩm phát hiện ra, đưa ngón cáixoa xoa môi ta, lúc rút tay về còn dính vết máu. Chàng tách môi dưới của ta ra, vừa bôi thuốc vừa cười ta trông giống con khỉ, còn bảo ta khôngcó tiền đồ, tham ăn đến mức này.
Suốt một canh giờ, ta cứ dẩu môi dưới, ngốc ngốc ngồi ngắm Hoa Thành Cẩm lật mở trang sách y tiếp theo.
Mấy hôm sau, vết xước trên người chàngngày càng nhiều, tuy chàng che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần ta lưu ý làvẫn có thể phát hiện, ví như rình trộm chàng tắm rửa…
Ta âm thầm khinh bỉ bản thân mấy lầnliền, rình trộm cái gì chứ, ta là thê tử của chàng, xem quang minh chính đại đấy nhé! Nhưng vì sao tim ta không kìm được mà cứ đập rộn ràng thếnày? Còn đỏ mặt tía tai nữa chứ? Thậm chí chảy cả nước miếng?
Nhưng đến lúc nhìn thấy vết cào trênngười chàng, sự xốn xang trong lòng ta nháy mắt đã biến mất, nếu bêncạnh có con dao, nhất định ta sẽ đâm cho mình vài nhát! Mấy vết cào, vết cắn này là kiệt tác của ta từ bao giờ? Vì sao ta không có chút ấn tượng nào?
Trong cơn ác mộng, ta chạy trốn bạt mạng, giống như phía sau có thú dữ lũ lớn đuổi theo, nhưng cụ thể là cái gìthì ta cũng không biết. Ta chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186094/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.