Ta vẫn bước đi trong làn sương trắng, mỗi khi cơn đau khó tả ập đến, không đi nổi nữa, ta liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục. Ta bướng bỉnh nghĩ, cái gì cũng có điểmcuối, ta không tin là lớp sương trắng này không có nơi tận cùng.
Nói không sợ hãi là không thể, đứng giữamàu trắng thuần đến mức cúi đầu nhìn không rõ chính mình, ta thậm chíkhông thể khẳng định mình đang đi về phía trước hay vẫn quanh quẩn mộtchỗ, ta chỉ có thể động viên mình rằng chân bước lên trước, tất nhiên là đi về phía trước rồi? Nhưng trong lòng vẫn bất an, rất rối loạn…
Càng chạycàng thấy xa, càng chạy càng mỏi mệt, đến khi chân không nhấc nổi nữa,ta nằm xuống đất giang tay chân thành hình chữ ‘đại’, muốn nhìn bàn taycủa mình, rõ ràng dí sát vào mặt rồi nhưng tầm mắt vẫn chỉ thấy một màutrắng. Ta cười khổ, không đi nổi nữa thì bỏ cuộc thôi, có lẽ bỏ cuộc rồi còn có thể như lúc nãy, mang tâm trạng vui vẻ đón chào vạn vật trênđời, có thể thuận theo ý mình, có thể thoải mái tự tại bay đến khắp nơi…
Đột nhiên, đau đớn trên người gia tăng,rốt cuộc ta không nhịn nổi, lớn tiếng gào lên, lăn lộn, quay cuồng, hyvọng làm thế có thể giảm bớt đau đớn. Nhưng dù ta có kêu thành tiếngthật, cũng chỉ phát ra âm thanh ú ớ trong yết hầu.
Ta nghe thấy âm thanh mỏng manh của chính mình, mỏng manh đến nỗi tưởng như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi baynó. Tuy thân thể vẫn đau, nhưng lại nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186090/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.