Vào tháng năm trời bắt đầu hơi nóng, tahoàn toàn khôi phục cuộc sống bình thường khỏe mạnh, đó cũng là lúc HoaThành Cẩm rốt cuộc không cần cấm dục nữa, ta nhận được bức thư Phó Thiên Du gửi đến từ thành Gia Châu, trong thư, hắn dùng ngôn ngữ khó hiểu đểám chỉ ta chuẩn bị có đại tẩu, hỏi ta bao giờ có thể về nhà một chuyến…
Chuyện ta sinh bệnh không thông báo vớimọi người ở Gia Châu, ta liếc về phía Hoa Thành Cẩm ướm hỏi, chàng ôm ta thật chặt, nói, nàng muốn về lúc nào cũng được. Ta nắm tay chàng bảo, chờ chàng thu xếp xong cho Bách Thảo đường thì chúng ta cùng nhau về. Dù sao Phó gia cũng đã chấp nhận Hoa Thành Cẩm rồi, không phải sao?
Chỉ cần nắmtay chàng, cho dù phía trước là núi đao biển lửa a ti địa ngục ta cũngcó thể đối mặt. Ta nhìn hai bàn tay đang siết chặt vào nhau, Kinh Thi có câu như nào nhỉ… Giờ đây ta đang chan chứa chính cái cảm giác hạnh phúc ấy…
Người xưa đã nói nữ sắc mê hoặc lòngngười, tất nhiên không phải giả, bậc quân vương không vào triều sớm,xung quan giận dữ vì hồng nhan,[1] cho dù dùng nữ tử làm tấm chắn ngụy trang, chắc cũng không thể thiếu nữ sắc bắt rễ dưới đáy lòng, nếu không bọn họ đã không nghĩ ra một viện cớ vụng về như thế phải không? Nói vậy, nam sắc mê hoặc lòng người cỡ nào?
Ta nhớ hồi mình bị bệnh, Hoa Thành Cẩmsuốt ngày lạnh mặt kín tiếng với các cô nương tẩu tử, đủ khiến oanh oanh yến yến trốn xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186086/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.