Trời tối. Trong từ đường của Tôn gia, Tôn Thừa Nghiệp quỳ trên mặt đất lạnh như băng, đau buốt từ đầu gối đến tận xương. Hắn không hiểu, cũng không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã sai ở đâu? 
Tôn phụ mặt mày giận dữ: “Ngươi là đồ bất hiếu, ta với mẹ ngươi vừa mới đi được một năm, ngươi đã quản lý nhàthành cái dạng này rồi? Làm ăn thất bại thảm hại, ngay cả nàng dâu nhàmình cũng không giữ được! Ngươi nói xem… ngươi nói xem ta biết làm gìvới ngươi đây? Ngươi thật sự làm mất hết mặt mũi của Tôn gia chúng ta!” 
Tôn mẫu chỉ liên tục ôm mặt thở dài, không nói gì. 
Chỉ có Phúcthẩm đứng ra nói giúp hắn vài câu: “Lão gia phu nhân, ta thấy thiếu phunhân đã sớm có dự định này rồi, gần đây ta cứ cảm thấy hành vi của thiếu phu nhân quái dị, cả ngày mặc đồ trắng, thái độ bất thường hay ra ngoài đi dạo. Nói không chừng…” Phúc thẩm hạ giọng: “Nói không chừng thiếuphu nhân có người bên ngoài… làm gì đó với người ta… Tóm lại thiếu phunhân ngoại tình, không liên quan đến thiếu gia.” 
“Nói bậy!” Tôn phụ quát. 
Tôn Thừa Nghiệp cũng thấy lời nói củaPhúc thẩm quá càn quấy, Phó Tĩnh Nhã là loại người nào hắn biết rõ ràng, lòng nàng tuyệt đối không có nam nhân thứ hai, về phần lý do nàng trốnđi, hắn không rõ, càng không hiểu thông. Hắn tình nguyện cho rằng lờinói của nàng đêm ra đi là một giấc mộng, còn tờ giấy ly hôn chẳng quacũng chỉ mà một tờ giấy hoang đường mà thôi! 
Sao nàng lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-re-uyen-uong-vo-toi-bo-chong-co-ly/2186071/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.