Những tên đàn ông trong một căn phòng hôi hám, tiếng cười ghê tởm từ trong cuốn họng bọn chúng phát ra, đôi mắt long lên sự thèm khát trên thân thể của một cô gái đang co rút người lại, đôi mắt đầy hoảng sợ nhìn chúng. Đôi môi lắp bắp cầu xin, toàn thân đau rát, những sự va chạm thô kệch, mạnh bạo, bàn tay thô ráp bấu xé trên da thịt non nớt, cô như một con cừu non trên người đầy vết thương bị đàn sói dày xé.
Bóng đèn trên trần nhà lắc lư, ánh sáng soi sáng mọi thứ xung quanh cô, cô nhìn thấy tất cả những sự nhục nhã đang diễn ra trước mắt. Máy quay đang hướng về phía cô, bọn chúng như càng hứng thư xem cô như một món đồ chơi. Trên thân thể đầy máu, vết bầm, chỉ còn một mình cô với nỗi đau đớn không thể nào quên.
~~~~~~~~~~~~
“Không… không… làm ơn… đừng động vào tôi.” - Tiếng cô hét lên trong cơn mơ, trong căn phòng màu trắng của bệnh viện, nhiệt độ điều chỉnh ổn định nhất, nhưng toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bời, nước mắt vẫn còn động trên bờ mi kịp rơi xuống.
“Helen, em không sao chứ.” - Tống Hành Trung thức giấc khi nghe tiếng hét của cô.
“Trung ca, em… em rất sợ.” - Cô ôm chầm lấy Trung ca, khóc như một đứa trẻ.
Anh vuốt mái tóc cô dỗ dành: “Đã có Trung ca bên cạnh em, đừng sợ, Trung ca sẽ bảo vệ em.”
Cô khóc nấc ôm chặt Tống Hành Trung, không nói được lời nào, trong lòng chỉ còn sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-khoa-tinh-yeu/3203538/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.