Trans: LinhNhi Lúc một nhóm người đi ra, đám zombie bên ngoài bức tường ngửi được mùi trở nên phấn khích, có một số con thậm chí còn trèo lên trên tường. Trang Thanh Tái hét lên trốn ra sau lưng Lục Át. Lục Át giơ tay lên, một tia sét phóng ra như một chiếc roi đánh bay lũ zombie trên bờ tường. Bạch Tiểu Hồ lại rụt cổ lại rồi lùi ra phía sau đám người, cố gắng giữ khoảng cách càng xa càng tốt. Lục Át dẫn một nhóm người đến trước cổng sắt của nhà máy, nói: “Tôi sẽ mở ra một con đường giữa đám zombie, các người tranh thủ chạy ra ngoài, trên đường sẽ có người đến đón.” Trang Thanh Tái hỏi: “Anh, còn em thì sao?” Lục Át không trả lời câu hỏi, nhàn nhạt nói: “Nhìn vào thân phận mang họ Trang của cậu, tôi cứu cậu một mạng, sau này chuyện của cậu không liên quan đến tôi nữa.” Trang Thanh Tái há miệng thở dốc, hai mắt đỏ lên, trông giống như một con chó con bị vứt bỏ. Lục Át vẫn thờ ơ, hai tay khẽ nâng lên, trong lòng bàn tay lại lóe lên tia sét. Ngay lập tức, một tia sét đánh vào ổ khóa trên cửa sắt. Vào lúc đám zombie bên ngoài phá được cánh cổng sắt, dũng mãnh tràn vào như thủy triều, một vài tia sét mạnh mẽ phóng ra từ lòng bàn tay của Lục Át, đầu tiên là chém vào không trung, sau đó chém đám zombie từ trên xuống dưới. Một tia sét tách ra làm hai, hai tia lại tách ra làm bốn, cuối cùng trở nên dày đặc, thẳng tay chém đám zombie ra thành nhiều mảnh, mở ra một con đường sống. Mọi người bị sức mạnh cuồng bạo của anh làm cho ngây người, khuôn mặt của đám người được sấm sét chiếu rọi, tất cả đều là vẻ mặt khiếp sợ và chết lặng. Lục Át trầm giọng nói: “Đừng có đờ ra đấy nữa!” Trang Thanh Tái lấy lại tinh thần, nhanh chóng bắt chuyện với mười mấy người theo sau: “Thời gian gấp rút, xông lên!” Một đám người vội vàng đi theo cậu ta, những người này đều là thương đội đến từ căn cứ thành phố Hải, lúc này chân đã có sức lực, lập tức chạy thật xa. Bạch Tiểu Hồ do dự, có nên đi cùng anh ta không? Nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông vẫn đang tiếp tục phóng tia sét kia, cô nuốt nước bọt, trong lòng nghĩ hay là thôi đi, một mình mình tìm kiếm vẫn tốt hơn. Nếu thực sự không được thì mặt dày, đào một cái lỗi chui xuống, đợi đến khi Mông Mông lợi hại rồi thì lại ra. Nếu việc tu luyện của Mông Mông không thuận lợi thì lại nghĩ cách khác sau. Bạch Tiểu Hồ và gà con chạy đến một bên khác của nhà máy, không nhìn thấy người đàn ông kia, cũng không nhìn thấy sấm sét nữa, lúc này mới cảm thấy mình sống lại. Bạch Tiểu Hồ vỗ ngực: “Làm ta sợ muốn chết.” Gà con “chi chi” đồng ý, Bạch Tiểu Hồ chỉ là bị thiên lôi đánh nên để lại di chứng thôi, mà Ma tộc thì trời sinh đã sợ cái loại khắc tinh là thiên lôi này rồi. Đột nhiên cả hai sững lại, ngẩng đầu lên thì thấy một đám “hắc khí” đang lảo đảo đi tới từ chỗ rẽ phía trước. Rõ ràng là một “xác chết biết đi” nhưng lại bị một đám ma khí bọc lại, cho nên một hồ ly và một gà không nhìn rõ được diện mạo vốn có của nó. Bạch Tiểu Hồ híp mắt, xoa xoa cái đầu của gà con: “Mông Mông, trông cậy vào ngươi rồi!” Mông Mông “chi” một tiếng, kích động lao về phía con zombie, dùng một vuốt xé xuống một mảng lớn ma khí rồi một đớp nuốt nó xuống. Sau đó nó “oa oa” mà “phi phi” hai tiếng, vô cùng ghét bỏ thứ ma khí quá nhiều tạp chất và khó ăn này. Bạch Tiểu Hồ nói: “Đừng có kén chọn nữa, bây giờ chỉ có loại ma khí này cho ngươi ăn được thôi.” Mông Mông ủy khuất “chi” một tiếng, bay lên tiếp tục xé và nuốt xuống. Con zombie kia từ đầu đến cuối thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của gà con, bởi vì toàn thân gà con cũng là ma khí, cho nên con zombie đã coi nó thành đồng loại, chỉ một lòng đi về phía của Bạch Tiểu Hồ. Bạch Tiểu Hồ cũng không phải ngốc, thấy mục tiêu của đối phương là mình thì lập tức chạy vòng tròn. Một người đóng vai trò như một sợi dây của con diều, một gà ở sau lưng vừa cắn vừa nuốt ma khí, cả hai phối hợp rất ăn ý. Sau khi Trang Thanh Tái và những người khác đã chạy ra ngoài, Lục Át vẫn như cũ chém những zombie ở gần đó thành than. Anh không rời đi ngay mà quay lại nhìn nhà kho đã trống trơn rồi đi vào. Lục Át đi tới kho hàng lúc trước, thi thể của một số người bị bắt vẫn nằm ngang dọc, xung quanh là đống dây thừng của đám người Trang Thanh Tái vứt lại. Anh theo trí nhớ đi tới vị trí kia, tìm thấy được sợi dây thừng gần bức tường nhất. Bốn trong số cúng ghép lại với nhau rõ ràng là được buộc vào tay của cùng một người. Trong đó có hai đoạn dây có những vết dao cắt lởm chởm, không đồng đều, hai vết cắt khác lại cực kỳ trơn tru, như thể được cắt bằng một nhát dao rất sắc bén. Ngay cả bản thân Lục Át lúc hai tay bị trói, cho dù trong tay có một con dao sắc bén cũng khó có thể cắt dây thừng một cách thuận lợi như vậy được. Điều này có vẻ thú vị. Anh đứng thẳng lên, đi ra khỏi kho hàng nghe ngóng động tĩnh xung quanh rồi đi về một hướng. Không lâu sau, anh nhìn thấy cảnh một người một gà chơi thả diều với zombie. (thả diều ở đây là cách nữ9 chạy vòng vòng dụ zombie chứ không phải thả diều thật nha mọi người:v) Đây là một con zombie cấp 1, toàn thân cực kỳ thối rữa, các khớp xương gần như đã bị bẻ cong, vì vậy mà động tác của nó cứng nhắc và chậm chạp, thuận lợi cho cô gái nhỏ dễ dàng làm mồi nhử. Điều khiến Lục Át ngạc nhiên là thứ giống con gà đen kia, không cần vỗ cánh mà vẫn có thể bay xung quanh. Hơn nữa nó còn tấn công con zombie hết lần này đến lần khác, nhưng lại không trực tiếp chạm vào zombie, dường như nó đang xé thứ gì đó ra khỏi con zombie. Nhưng chỉ một đòn tấn công như vậy cũng đã đủ khiến cho con zombie càng lúc càng chậm, tiếng gào thét hung ác kia cũng càng ngày càng uể oải, cuối cùng nó lảo đảo ngã xuống. Bạch Tiểu Hồ nhìn ma khí trên người “xác chết biết đi” bị Mông Mông ăn mất từng chút một, càng ngày càng mờ nhạt, cho đến một mức độ nhất định, “xác chết biết đi” ngã xuống giống như mất hết sức lực. Bạch Tiểu Hồ vui mừng ôm lấy Mông Mông: “Thành công rồi, ngươi đã hấp thụ nhiều ma khí như thế, đã trở nên mạnh hơn chưa?” Tình hình Mông Mông giống như khó tiêu, ủ rũ nằm trong tay Bạch Tiểu Hồ: “[Ói] Chi chi chi! [Ói]” Vẻ mặt Bạch Tiểu Hồ hối lỗi: “Ma khí ở đây thực sự khó ăn như vậy sao? Hay là chúng ta đổi cách khác? Ma tộc các ngươi tu luyện nhất định phải ăn ma khí vào miệng sao, không thể dùng cách khác để hấp thụ à?” Mông Mông ngây người, lúc nó gặp được Bạch Tiểu Hồ thì mới là một con gà trưởng thành chưa được bao lâu, trước đó cũng không có tiền bối nào dạy nó cách tu luyện, nó đều dựa và bản năng mà ăn ma vật, ăn đồng loại và ma khí để tu luyện trở nên mạnh mẽ hơn. Chẳng nhẽ còn có thể dùng cách khác để hấp thu ma khí sao? Hai người nhìn nhau, đều đã sống mấy trăm năm rồi, tuy nhiên cả hai đều vô cùng thiếu thốn những kiến thức cơ bản, giống như trí tuệ chậm phát triển. Lục Át nhìn thấy hai kẻ kia lại bắt đầu xì xào, không biết đang dùng ngôn ngữ gì. Anh đứng trong bóng tối quan sát, ánh mắt chuyển từ hai thân hình đến trên zombie nằm trên mặt đất. Con zombie này đã được giải quyết chưa? Không, còn chưa chặt đầu, trên cơ thể cũng không có vết thương, nó còn chưa “chết”. Ngay sau đó, Lục Át híp mắt lại, nhìn thấy zombie đang nằm co quắp đột nhiên đứng thẳng người, lao về phía cô gái nhỏ. Ngay lập tức trong tay anh hội tụ một tia sét. Bạch Tiểu Hồ nghe thấy âm thanh rít gào như dã thú, một mùi tanh hôi đang vồ về phía mình. Cô quay đầu lại nhìn, “xác chết biết đi” bị hút hết ma khí không còn đủ sức nằm trên mặt đất kia lại đột nhiên nhảy dựng lên, ma khí trên người nó còn mạnh hơn lúc trước! Cô sửng sốt, mắt thấy thứ đó sắp vồ được cô thì ký hiệu trên bộ quần áo của cô sáng lên, một luồng ánh sáng phóng ra từ ký hiệu ấy, thổi bay cái xác chết đầy ma khí kia đập vào tường rồi ngã xuống. Tia sét trên tay Lục Át ngưng lại, vẻ kinh ngạc hiện trên khuôn mặt luôn lạnh lùng thờ ơ của anh. Anh không nhìn thấy ánh sáng trắng kia vì vậy cảnh tượng trước mắt càng kỳ quái hơn. Sau đó vẻ mặt anh từ từ bình tĩnh lại, điều này có thể lý giải tại sao một cô gái nhỏ lại có thể lang thang bên ngoài một mình. Ngoài việc có một con thú cưng kỳ lạ thì trên người cô còn bí ẩn khác nữa. Sau khi tìm ra nguyên nhân, anh cũng không có ý định nghiên cứu lai lịch của đối phương hay trên người cô còn bao nhiêu bí mật nữa, chỉ quay người mà bỏ đi. Mà Bạch Tiểu Hồ ở bên kia cũng rất kinh ngạc, ma vật ở đây còn có thể tự sống lại à? Không phải sau khi bị hút cạn ma khí sẽ trở thành xác chết sao? Lo lắng nó sẽ sống lại lần nữa, cô vội vàng nắm chặt dây buộc tóc trên đầu, từng chút một đi qua, muốn hoàn toàn giết chết nó. Tuy nhiên, ma khí trên người xác chết đã bị pháp y (áo có phù phép) của cô đánh tan toàn bộ, tướng mạo của xác chết lộ ra. Cô nhìn kỹ mới thấy nó đã thối rữa, hai con ngươi có màu vàng đục, miệng bị rách và chảy mủ, một ngón tay còn đang kẹt giữa hai hàm răng, da thịt thối rữa treo trên mặt, có thể thấy những con bọ đang bò xung quanh chỗ bị thối rữa, một thứ vừa thối vừa đáng sợ. Cô, Bạch Tiểu Hồ, một con cửu vĩ bạch hồ với dòng máu thuần khiết vượt qua mọi loài yêu, một cục cưng mềm mại mỗi ngày đều ăn tiên khí uống nước linh tuyền, chết dí cố thủ trong núi Bạch Thủ suốt năm trăm năm, cả đời chưa từng gặp qua hình ảnh khủng khiếp như thế này, nào ngờ vừa ra ngoài đã chịu đả kích, sợ tới mức hét lên một tiếng, suýt chút nữa biến về nguyên hình. Cuối cùng cô cũng không biến về nguyên hình, nhưng mà axit trong bụng lại đang trào lên, cô ngồi xổm trên mặt đất nôn khan. Mà gà con cũng đang sững sờ, nghĩ tới lúc nãy mình mới ăn ma khí từ một trên người một thứ kinh tởm như vậy cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng lại không thể nôn ra hết ma khí mà nó ăn được, vì vậy cũng dựa vào một bên nôn khan. Lục Át mới đi được vài bước, nghe thấy động tĩnh tưởng có chuyện gì bèn lập tức quay lại, chỉ thấy một người một gà nôn đến mức sắp chết rồi, nhưng lại không nôn ra được cái gì. Lục Át: “…” Lục Át nhìn về phía zombie ngã trên mặt đất kia, dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, tại sao trước đây lúc bọn họ thả diều thì không thấy bọn họ khó chịu? Anh do dự một lúc rồi bước tới, lấy một gói thậm chí còn không được coi là khăn giấy trong túi ra, đành phải tay không đưa tay qua, cúi người xuống định kéo cô lên. Nếu có người quen ở đây chắc chắn sẽ kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này, anh chưa bao giờ kiên nhẫn với ai như vậy. Bạch Tiểu Hồ cảm thấy có người đến gần thì ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nhìn anh. Hai mắt hồ ly của cô gái nhỏ tròn tròn ướt sũng, hốc mắt đỏ hoe, một vài sợi tóc bết vào khuôn mặt không còn tí máu nào, nhìn vừa ngây thơ vừa đáng thương, lại đẹp như một bức tranh. Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Át hòa hoãn lại, đưa tay về phía cô: “Đứng dậy đi.” Bạch Tiểu Hồ nhìn lòng bàn tay của anh, cách đây không lâu, chính đôi tay này đã phóng ra tia sét, chém vụn người ta thành than. Bạch Tiểu Hồ mấp máy miệng, giống như lại muốn khóc. Cô cảm thấy bản thân thật thảm, thực sự rất thảm. Cô tự biết rằng một xác chết biết đi thì tất nhiên sẽ không thể đẹp được, nhưng lại không biết rằng nó dọa người như vậy. Ở đây tại sao còn có một nhân loại có thể phóng ra thiên lôi đáng sợ như vậy chứ? Cô chỉ muốn đi tìm một cái đuôi thôi mà. Mấy anh trai của cô nói đúng, thế giới bên ngoài thật là đáng sợ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]