Từ sau khi Bách Nghiêu Tân hủy hôn, ông Đường liền lo lắng rằng với lòng tự trọng mạnh, đòi hỏi mọi chuyện thật hoàn mỹ của cháu ngoại thì anh sẽ không chịu nổi sự đả kích này.
Hủy hôn đã một năm nay, anh không quen thêm ai, thậm chí kể cả scandal tình ái cũng không có, hoàn toàn sống cuộc sống cấm dục. Rõ ràng có một đống phụ nữ tiếp cận anh nhưng chưa từng có đóa hoa đào nào nở cả.
Đang lúc Judy định lén lút gọi điện báo tin tốt cho Chủ tịch thì Nhậm Quả Quả đã nở nụ cười, nói: "Chào dì, con là bảo mẫu của Tiểu Bối Bối."
Bảo mẫu? Judy sửng sốt. Cô bé trước mặt chính là học muội mà An tiểu thư đã giới thiệu hôm qua? Aiz! Thì ra chỉ là bảo mẫu....Judy không khỏi thất vọng. Nhưng ngay sau đó bà lại nhíu mày nhìn Nhậm Quả Quả. Thoạt nhìn học muội của An tiểu thư quá trẻ! Đã đủ mười tám chưa nhỉ? Có bao giờ CEO đồng ý thuê lao động trẻ em đâu?
Ngay lập tức, bà nhìn Bách Nghiêu Tân bằng ánh mắt không đồng ý.
Sao Bách Nghiêu Tân không nhìn ra suy nghĩ của Judy cơ chứ. Nếu là người khác, chắc chắn anh đã không thèm quan tâm nhưng bà không phải người khác. Bà không chỉ là thư ký tài giỏi mà còn là trưởng bối đã nhìn anh lớn lên nên anh không mở miệng không được.
"Cô ấy hai mươi mốt tuổi rồi."
"Hai mươi mốt? Không phải còn đang đi học sao?" Nhìn cô bé thật trẻ. Judy không kìm lòng được mà nhìn cô bé bằng ánh mắt đồng tình. Cô bé này có thể chịu được tính tình của Bách Nghiêu Tân à?
Tuy Nhậm Quả Quả thấy ánh mắt Judy nhìn mình rất kỳ quái nhưng vẫn trả lời rất lễ phép: "Vâng. Con đang học năm thứ tư đại học."
"Cô bé, dạo này con phải vất vả rồi." Judy nói lời sâu xa, vỗ vỗ lên tay Nhậm Quả Quả.
Ặc...Ý là sao? Nhận Quả Quả chẳng hiểu ra sao cả.
Cô không hiểu nhưng Bách Nghiêu Tân hiểu. Anh lạnh lùng liếc Judy một cái: "Tiểu thư Bernard, hành trình hôm nay của tôi bà đã sửa lại ổn thỏa chưa?" Anh vừa lãng phí thêm năm phút rồi.
"Rồi ạ." Judy không chút lo lắng, mỉm cười ung dung: "Ngoài ra đã pha trà cho ngài để trên bàn, hôm nay là trà ô long Đống Đính." Bách Nghiêu Tân không uống cà phê mà chỉ thích uống trà. Hơn nữa anh rất chú trọng, lá trà không chỉ tốt, nước và độ ấm cũng phải thích hợp, không thể để mùi trà tản đi hết. Bởi vì yêu cầu thực sự quá nhiều nên việc pha trà này luôn do bà phụ trách.
"Tôi chưa ăn sáng, chuẩn bị giúp tôi một phần." Bách Nghiêu Tân vừa nói vừa vào văn phòng.
"Vâng." Judy đi theo sau, rốt cuộc hiểu được vì sao hôm nay tâm trạng Bách Nghiêu Tân lại kém như vậy. Không ăn sáng lại tới công ty muộn, một ngày bị hai việc gây mất thời gian thế này, khó trách tâm trạng anh không tốt.
"Còn có," Bách Nghiêu Tân dừng một chút, vừa bước vào văn phòng liền dừng lại, xoay người nhìn về phía Nhậm Quả Quả còn đang đứng trước cửa thang máy, nhíu chặt mày, "Nhậm tiểu thư, cô đứng đó làm gì?"
"Ặc...Tôi có thể vào trong à?" Chẳng phải bọn họ đang bàn việc à? Cô cũng không phải người của công ty anh, để cô nghe có được không?
"Công ty tôi không thiếu người trông coi thang máy." Bách Nghiêu Tân nói lạnh nhạt. Anh đã tới công ty muộn chứng tỏ hành trình sau này đều phải thay đổi, bảo mẫu này còn định tiếp tục lãng phí thời gian của anh à?
Nhậm Quả Quả ngẩn người, ặc...Anh là đang mỉa mai cô ư?
Thấy cô vẫn còn ngơ ngác đứng đó, anh bực mình, "Nhậm Quả Quả, đừng lãng phí thời gian của tôi. Vào đây."
"Vâng ạ." Nghe ra sự không vui của anh, cô không dám chần chừ nữa, ôm Tiểu Bối Bối bước nhanh vào văn phòng.
"Đến sô pha bên kia ngồi. Hôm nay cô ở đây, chăm sóc Tiểu Bối Bối cho tốt, không có việc gì thì đừng lên tiếng." Bách Nghiêu Tân trực tiếp ra lệnh.
"Vâng ạ." Nhậm Quả Quả lặng lẽ ngồi vào sô pha phía bên trái. Tiểu Bối Bối đang ngủ rất ngon trong lòng cô.
Bách Nghiêu Tân ngồi vào ghế làm việc, "Bernard tiểu thư, báo cáo hành trình hôm nay."
"Vâng. 9h30' hôm nay có buổi họp, thảo luận về..."
Chợt tiếng chuông đột ngột vang lên khiến Judy đang báo cáo bị cắt ngang, mà sắc mặt Bách Nghiêu Tân thì trầm xuống.
Nhậm Quả Quả còn chưa biết xảy ra chuyện gì. Cô đang đặt Tiểu Bối Bối xuống sô pha một cách thật cẩn thận,diễn❋đàn❋lê❋quý❋đôn khép chặt quần áo trên người vì sợ bé lạnh.
Chờ sắp xếp xong cho Tiểu Bối Bối, cô ngẩng đầu thì đối diện với hai luồng ánh mắt. Trong đó ánh mắt của Judy thì tràn đầy thương hại, ặc, sao vậy?
Cô chớp chớp mắt, mặt không hiểu gì nhìn vào đôi đồng tử đen láy của Bách Nghiêu Tân. Khuôn mặt anh tuấn đã lạnh tới mức không thể lạnh hơn.
"Nhậm tiểu thư." Giọng Bách Nghiêu Tân vô cùng bình tĩnh, "Điện thoại của cô kêu."
"Hả?" Lúc này Nhậm Quả Quả mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong ba lô. Bởi vì cô rất ít khi ra ngoài nên điện thoại với cô chỉ là vật trang trí. Cho nên lúc nó vang lên cô mới không có phản ứng gì.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Nhậm Quả Quả vội vàng xin lỗi, cuống quýt mở ba lô ra, tìm điện thoại. Khi cô cầm được thì tiếng chuông đã ngừng nhưng trên đó có hai cuộc gọi nhỡ, là số trong nhà. Thấy số điện thoại, sắc mặt của cô cũng thay đổi.
"Nhậm tiểu thư, trong phòng làm việc của tôi vui lòng tắt di động của cô đi." Tiếng Bách Nghiêu Tân lại truyền tới.
"Vâng, tôi tắt máy ngay đây." Không cần Bách Nghiêu Tân phải nói, Nhậm Quả Quả cũng định tắt máy giả chết. Nhưng khi cô chuẩn bị tắt đi thì tiếng chuông Spongebob Squarepant vang lên lần nữa. Mà di động vừa vặn ở gần viên cầu nhỏ khiến mày bé nhăn lại, mắt còn chưa mở cái miệng đã quắt lên.
"Oa oa oa." Viên cầu nhỏ dùng tiếng khóc vô cùng vang dội của mình để biểu đạt sự không vừa lòng khi bị đánh thức của mình.
Sau đó, đồng hồ trên tường điểm chín giờ đúng.
Mặt Bách Nghiêu Tân hoàn toàn đen lại.
Nhậm Quả Quả lại là người chậm chạp, khả năng suy xét của cô rất đơn giản, là một đường thẳng. Ý nghĩ của cô cũng đơn giản, là một đường thẳng. Nói dễ nghe một chút là đơn thuần, nói trắng ra là không có não.
Nhưng dù có chậm chạp cách mấy thì cô cũng biết mình đã làm Bách Nghiêu Tân tức giận.
Lúc này, cô đang đứng trước bàn làm việc, hai tay đặt thẳng hai bên người, đầu cúi xuống như cô bé học sinh tiểu học chuẩn bị nghe dạy dỗ.
Tiểu Bối Bối đang khóc lớn đã được Judy ôm ra ngoài. Cuộc họp lúc 9h30 của Bách Nghiêu Tân cũng bị dời lại bởi gì anh quyết định "nói chuyện" thật tốt với bảo mẫu này.
"Nhậm tiểu thư!"
"Thực xin lỗi...!" Cô lập tức cúi đầu xin lỗi, "Tôi thật không cố ý đánh thức Tiểu Bối Bối, quấy rầy anh và tiểu thư Bernard làm việc. Xin hãy tha thứ cho tôi, lần say tôi tuyệt đối không tái phạm nữa."
Bách Nghiêu Tân không nhận lời xin lỗi của cô. Hơn nữa không ngờ cô lại cắt ngang lời anh lần thứ hai! Điều này khiến anh vô cùng mất hứng, "Nhậm tiểu thư, sáng sớm nay tôi đã nói rằng khi tôi nói hết thì cô mới có thể mở miệng." Cô lại chạm vào tối kỵ của anh.
Nhậm Quả Quả nhớ ra, "Thực xin lỗi..."
"Đủ rồi, tôi đã nghe đủ lời xin lỗi của cô rồi." Bách Nghiêu Tân không thể chấp nhận lời xin lỗi, hứa sửa sai, "Nhậm tiểu thư, có một số việc không phải xin lỗi là có thể giải quyết."
"Vâng, đúng..." Nhậm Quả Quả vội vàng nuốt lại lời xin lỗi sắp ra khỏi miệng, nhìn Bách Nghiêu Tân bằng ánh mắt sợ hãi.
Bách Nghiêu Tân có cảm giác mình là người xấu trước ánh mắt nhút nhát này.
Nhưng anh sẽ mềm lòng ư? Sao có thể! Hai chữ này không nằm trong nguyên tắc làm việc của anh.
Nhưng...Anh vốn đã giận đến mức định sa thải Nhậm Quả Quả. Cô đã không qua được ngày thử việc đầu tiên, nhưng...thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh quyết định cho cô một cơ hội nữa.
"Tôi cho cô một cơ hội nữa. Nếu còn tái phạm, tôi sẽ trực tiếp đuổi cô đi." Bách Nghiêu Tân cảnh cáo.
Biết không bị đuổi nên mắt cô sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hỉ. Cô lập tức nở một nụ cười thật tươi, "Cảm ơn Bách tiên sinh." Cô cúi đầu thật sâu.
Nụ cười của cô thật rực rỡ, sạch sẽ mà đơn thuần, sáng rực chói mắt khiến Bách Nghiêu Tân hơi giật mình. Dường như trong giây phút này cảm xúc tồi tệ của anh đã tan đi rất nhiều.
Hơn nữa anh phát hiện ra khi Nhậm Quả Quả cười thì trên hai má sẽ xuất hiện hai cái lúm rất sâu, mắt thật to hơi cong, khuôn mặt thanh tú vì nụ cười này mà trở nên vô cùng ngọt ngào, tựa như bánh ngọt mới ra lò.
"Bách tiên sinh?" Thấy anh vẫn luôn nhìn mình, cô không khỏi thốt ra đầy nghi ngờ.
"Ừm, khụ." Phát hiện ra mình vậy mà lại ngây dại bởi một nụ cười tươi tắn, anh xấu hổ hoàn hồn, trên khuôn mặt không có chút vết tích nào tựa như chưa từng nhìn cô vậy.
"Tôi sẽ nói nguyên tắc của mình một lần cho cô. Thứ nhất: tôi không thích có người cắt ngang lời mình. Thứ hai: lúc tôi đang làm việc thì phải im lặng, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ tiếng động nào. Thứ ba: một lời đừng để tôi nhắc tới lần thứ hai. Thứ tư: làm tốt bổn phận công việc của cô, đừng có ý đồ khác." Anh nhấn mạnh điều cuối cùng.
Nhậm Quả Quả không hiểu, "Xin hỏi thế nào gọi là có ý đồ khác?"
Bách Nghiêu Tân tựa lưng vào ghế, hai tay khép lại thành hình kim tự tháp (tức là chạm mười đầu ngón tay vào nhau ý),khẽ nâng cái cằm cương nghị, ánh mắt sau cặp kính rất sắc bén.
"Tôi không quan tâm An Bối Nhã giới thiệu cô làm bảo mẫu là có ý gì. Nhưng tôi không bao giờ nói chuyện yêu đương với nhân viên của mình. Bảo mẫu cũng thế. Cho nên chiêu nước cạnh lâu đài* này vô dụng với tôi. Chỉ cần cô làm tốt công việc của mình, tôi sẽ không đuổi cô đi. Ngược lại, để tôi phát hiện ra tâm tư của cô không đặt lên việc làm bảo mẫu, tôi sẽ đuổi coi đi ngay lập tức, hiểu chưa?"
Nhậm Quả Quả đã hiểu. Cô gật đầu, phản ứng rất bình thản, "Tôi hiểu rồi."
Phản ứng này của cô khiến Bách Nghiêu Tân hơi nhíu mày, muốn nhìn xem có phải mình nghĩ sai rồi không. An Bối Nhã thực sự chỉ đơn giản tìm việc làm giúp học muội mà không phải muốn làm bà mai?
Nhưng ánh mắt của Nhậm Quả Quả không lừa được mắt anh. Anh đã quen với ánh mắt ái mộ của phụ nữ, mà cô thì không biết che giấu. Từ lúc vừa liếc nhìn anh đã thấy thấy ánh mắt này của Nhậm Quả Quả. Đây là một trong những nguyên nhân anh muốn đuổi cô đi. Nếu không thấy cô chăm sóc cháu gái rất quen tay thì anh căn bản sẽ không giữ cô lại.
"Cô hiểu thật à?" Bách Nghiêu Tân không nhịn được mà hỏi. Không có cách nào khác. Trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, anh thật sự nghi ngờ chỉ số thông minh của cô.
"Ừm." Nhậm Quả Quả gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời phóng khoáng, trong veo không chút tạp chất nhưng lại thấy anh có cảm giác lòng dạ mình thật nhỏ nhen.
"Bách tiên sinh, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Bối Bối tốt, tuyệt đối không định quyến rũ hay trèo lên giường của anh. Nếu anh không tin lời tôi thì lúc ngủ có thể khóa cửa."
"..." Khóa cửa làm gì? Anh là một người đàn ông to lớn, chẳng lẽ lại sợ cô cường bạo mình?
"Với lại tôi cũng không muốn nói chuyện yêu đương với anh."
Hả? Lời này khiến Bách Nghiêu Tân sửng sốt, nhìn Nhậm Quả Quả. Sự nghiêm túc trên mặt cô khiến anh khẳng định cô rất thật lòng.
"Vì sao?" Anh hỏi theo bản năng.
Vì sao? Cô bị hỏi vặn lại cũng sửng sốt. Vì sao...Bởi vì cô chưa từng nghĩ tới! Với lại anh hoàn mỹ như thế...
Ặc, cô không nhịn được mà nghĩ tới sự rắc rối của Bách Nghiêu Tân lúc sáng sớm. Hình như hình tượng hoàn mỹ của anh trong lòng cô đã vỡ ra từng chút.
"Bởi vì...Tôi chỉ muốn sùng bái anh là tốt rồi." Khi Nhậm Quả Quả nói ra những lời chân thành như vậy, cô bỗng nhớ học tỷ An Bối Nhã từng nói với cô, Quả Quả à, chờ em tiếp cận anh ta rồi, em sẽ biết tên kia căn bản là người khó chịu, tự kỷ cuồng.
Khó chịu, tự kỷ cuồng...Nhậm Quả Quả không nhịn được mà nhìn Bách Nghiêu Tân thật kỹ, nghĩ tới anh cảnh cáo cô đừng có ý đồ tính toán gì với mình, ặc ặc ặc...Cô bỗng cảm thấy hình như hình tượng hoàn mỹ kia vừa lén lút sụp đổ thêm vài miếng.
Bách Nghiêu Tân không phát hiện ra ánh mắt rối rắm của Nhậm Quả Quả. Anh còn đang giật mình vì lời của cô. Hơn nữa, lông mày anh đang nhíu chặt lại với nhau.
Sùng bái...Lại nữa! Không phải từ này dùng cho người chết à?
"Phì ha ha ha...Em nói sùng bái anh ta? Vậy mà em lại dùng hai từ này? A!" An Bối Nhã cười đến mức đau cả bụng.
"Hai chữ này không bình thường ạ?" Nhậm quả Quả sa vào trạng thái hoàn toàn không rõ nguyên do.
Tuy ông của cô đã quy định trẻ con trong nhà nhất định phải học tiếng Trung, phải biết nói biết viết nhưng chữ Trung quá bao la, cô hoàn toàn không hiểu những từ có ý nghĩa sâu xa. Vì vậy lúc cô bị Bách Nghiêu Tân mời ra khỏi văn phòng vẫn không hiểu mình đã nói sai cái gì.
Judy nhìn vẻ mặt chẳng hiểu gì cả của cô, vỗ vỗ vai cô an ủi, thở dài, nói một câu: "Lâu rồi sẽ quen." Cô bé, con còn phải ở chung sớm chiều với người đàn ông Bách Nghiêu Tân khó trị này một thời gian.
Judy vô cùng đồng tình mà nhìn Nhậm Quả Quả, sau đó giao Tiểu Bối Bối đã được dỗ ngủ cho cô, cầm bữa sáng và trà vào văn phòng của Bách Nghiêu Tân.
A, Judy còn tốt bụng mua thêm một phần ăn sáng cho Nhậm Quả Quả.
Sau đó không lâu, Bách Nghiêu Tân ra khỏi văn phòng. Từ vẻ mặt lạnh băng băng của anh, cô biết anh còn đang giận. Mà anh cũng xem nhẹ sự tồn tại của cô, không liếc cô lấy một cái liền đi thẳng vào phòng họp.
Chỉ có Judy là ra hiệu cho cô mang Tiểu Bối Bối vào văn phòng anh, muốn cô đưa cô bé vào trong.
Nhậm Quả Quả ngoan ngoãn mang theo bữa sáng, ôm Tiểu Bối Bối ngồi vào sô pha trong văn phòng, trái lo phải nghĩ, vẫn không hiểu mình chọc Bách Nghiêu Tân ở chỗ nào, đành phải mở máy gọi cho An Bối Nhã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]