Edit: Skye
Trở lại vương phủ, sắc trời đã tối. Nguyên Sơ Hàn có cảm giác như đã cách mấy đời, buổi sáng bị cưỡng ép bắt đi, theo tường vây cao bên cạnh đại môn vượt qua.
Hương Phụ vẫn canh giữ ở tiền viện, nhìn thấy bóng dáng Nguyên Sơ Hàn, vội vàng chạy tới, “Tiểu thư, ngài không có chuyện gì chứ? Như thế nào ống tay áo đều đầy máu thế này? Ngài bị người đánh à?”
“Không có chuyện gì, bị chó cắn thôi. Đi đem đan dược chữa thương đến đây, còn có giải độc tán, trừ sẹo cao, hết thảy lấy ra.” Một vết thương nhỏ không thành vấn đề, nhưng cần tiêu độc, còn phải trừ sẹo.
Hương Phụ vội vàng gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh đi.
Hương Phụ đi khỏi, quay đầu liền nhìn thấy Phong Ly đi tới thư phòng, nàng vài bước bắt kịp, “Nhiếp Chính vương đại nhân, sáng mai tiểu hoàng thượng thọ yến còn cần ta đi không?”
Phong Ly liếc nàng một cái, đi theo bên cạnh mình, một bộ dáng cún nhỏ, “Không muốn đi?”
“Ngài nói xem? Ta bây giờ đối với cái hoàng cung kia cực mẫn cảm. Cứ nói ta bị kinh hách, bệnh quá nặng, có khả năng chết ngay lập tức. Nếu thái hậu có lòng từ bi mà nói, vậy đưa ta hồi Sâm Châu đi.” Đi theo Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn nện bước hơi chút nhanh, nhìn từ đàng xa, trông nàng rất vui vẻ.
“Nghĩ muốn hồi Sâm Châu?” Phong Ly nện bước vẫn như cũ, không bởi vì Nguyên Sơ Hàn theo không kịp mà thả chậm.
“Như thế nào? Nhiếp Chính vương đại nhân không muốn thả người?” Tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-quy-y-doc-phi/77526/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.