Nhiếp chính vương? Nói thật, từ khi đến thế giới này, Nguyên Sơ Hàn đúng là đã nghe qua đại danh nhiếp chính vương nhiều lần. Nghe nói, quyền khuynh vua và dân, quả thực một tay che trời. Coi như dưới một người trên vạn người, thật ra, hắn căn bản không thèm đặt tiểu hoàng đế kia vào mắt. Theo hiểu biết của nàng về lịch sử, người như vậy chính là nhân vật phản diện, kết cục đều thê thảm vô cùng. Chỉ có điều kia đều là trong điện ảnh và truyền hình, lịch sử được viết bởi người chiến thắng, ai biết trước trong thế giới này, người thắng là ai? Nhìn bộ dáng Trịnh vương lo lắng chồng chất, hẳn không dễ đối phó. Nhưng việc nhỏ như đưa nàng đến đế đô lại để Nhiếp chính vương tự tay làm, có vẻ không hợp lý. Loại chuyện này, tùy tiện phái gã thái giám mang theo vài người là được, vì sao đường đường là Nhiếp chính vương lại tự mình ra tay. Điều này không khỏi làm người ta cảm thấy kì lạ, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy chuyện ắt hẳn phải có nội tình bên trong. “Nhiếp chính vương? Vừa nghe đã thấy không dễ đối phó, thiên tài trong thiên tài, không thể lừa gạt nha.” Nguyên Sơ Hàn lắc đầu, con ngươi nhìn chằm chằm một chỗ, đầu óc xoay chuyển. Hương Phụ ngồi đối diện, đình thông gió, sợi tóc theo gió bay bay trên khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Sơ Hàn. “Không phải không dễ đối phó, mà là vô cùng khó đối phó. Lão gia là Trịnh vương, nhưng nếu đắc tội với Nhiếp chính vương, sợ là cả vương phủ này của chúng ta khó tránh khỏi.” Nhỏ giọng, Hương Phụ từ mười tuổi đã làm nha đầu trong phủ, chuyện biết được cũng nhiều. Con ngươi vừa động, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía Hương Phụ, “Chúng ta cũng đâu có đắc tội với hắn chứ?” Hương Phụ mở to mắt, “Tiểu thư, ngài nghĩ muốn giả bệnh, nếu chuyện lộ ra để Nhiếp chính vương biết được, đó không phải là đã đắc tội rồi sao?” “Ta cũng không phải nhằm vào hắn mà!” Nàng nhằm vào những người trong hoàng cung, có quan hệ gì đến Nhiếp chính vương chứ. “Nhưng, nói tóm lại vẫn là lừa gạt hắn! Chẳng lẽ tiểu thư định để dáng vẻ bình thường này đối mắt với Nhiếp chính vương, rồi sau đó khi đến đế đô mới giả bộ bệnh?” Này càng không thể thực hiện! Nhướng mí mắt, Nguyên Sơ Hàn không ngốc. “Thôi, muốn lừa gạt thì phải lừa gạt. Lừa lớn hay lừa đặc biệt, lừa toàn bộ thiên hạ cũng không sao, dù sao chuyện này đối với ta mà nói cũng không phải việc quá khó khăn. Chỉ là, lão nhân hơi lo lắng, sáng nay nhận được tin đến bây giờ, ông vẫn một mực ở trong thư phòng không ra ngoài.” Ngón tay gõ bàn đá, cộp cộp. “Lão gia lo lắng là phải, người kia là Nhiếp chính vương, không phải là quan viên nho nhỏ, sai sử quan gia còn có thể đuổi đi. Nhưng nghe nói vị Nhiếp chính vương này giết người không chớp mắt, phàm là người có tâm tư khác thường, chưa chắc đã có kết cục tốt.” Đối với vấn đề này, Hương Phụ là nha đầu nho nhỏ cũng cực kỳ lo lắng. “Ngươi không cần phải nói, ta biết.” Chỉ cần xem qua phim điện ảnh và truyền hình trước đây, nàng có thể đoán ra, người có quyền cao chức trọng, bè cánh đấu đá. Chỉ cần một chút vô ý, cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản, giết chết toàn bộ. “Tiểu thư, ngài vẫn muốn giả bộ bệnh sao?” Nếu là một vị thái giám nào đó tới, trái lại sẽ không có vấn đề gì, dù sao công công hay thái y gì đó cũng đã từng tới. “Giả, tất phải giả! Nếu không, ta sẽ phải làm vợ một đứa nhỏ miệng còn hơi sữa! Nếu nha đầu ngươi có thể thay thế ta, ta sẽ không bị đưa vào cung, vậy vị trí quận chúa này ngươi làm đi.” Nhướng mi, vẻ mặt nàng kiêu ngạo. Hương Phụ sụp bả vai, nàng cũng không có lá gan đó. Trời về đêm, Nguyên Sơ Hàn bưng đồ ăn đi vào thư phòng Trịnh vương. Thư phòng lịch sự tao nhã, một giá sách bày đầy sách, trên tường treo một ít tranh vẽ, trong phòng quả thực không có gì đáng giá. Sau án thư, Trịnh vương mặc áo vải màu xám, từ bên ngoài nhìn vào, thật sự không nhìn ra ông là một vương gia. “Người dùng cơm chiều đi, vẫn còn lo lắng về chuyện đó sao?” Đi tới, trở tay đóng cửa lại, Nguyên Sơ Hàn vài bước đi đến chiếc giường gần cửa sổ. Cạnh giường đặt một cái bàn nhỏ, hai chiếc ghế đặt hai bên. Đặt từng món lên bàn, Trịnh vương bên kia cũng đã đi tới. Chưa được một ngày, Trịnh vương tựa như tăng thêm vài tuổi. “Đã sớm biết sẽ lại có một ngày thế này, trốn cũng tránh không khỏi!” Ngồi xuống, Trịnh vương thở dài một tiếng, nói một câu cực kỳ phức tạp. Chớp mắt mấy cái, Nguyên Sơ Hàn ngồi đối diện, nhìn Trịnh vương, nhỏ giọng nói: “Lão nhân, rốt cuộc là người có cái gì mà bọn họ muốn chứ?” Vấn đề này, Nguyên Sơ Hàn đã suy nghĩ thật lâu, Trịnh vương được xem như là một người nhàn tản, muốn quyền lợi thì không có quyền lợi, đòi tiền tài lại không có tiền tài, nhưng người trong hoàng cung đều một mực theo dõi ông. Trước mắt Nhiếp chính vương tự mình đến đây, nói là tới đón nàng nhưng ai tin được, nhất định là vì Trịnh vương mà tới. Trịnh vương hẳn có thứ gì đó mà bọn họ đều muốn có. Nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, Trịnh vương vuốt chòm râu, “Nguyên Bảo của ta thật thông minh.” “Không nói nữa, người nhanh ăn cơm đi. Ngài đã lớn tuổi rồi, không thể bỏ bữa.” Ông không nói, Nguyên Sơ Hàn cũng không có biện pháp. Cầm lấy chiếc đũa, Trịnh vương dùng cơm, xem ra bí mật của ông không thể tiết lộ cho Nguyên Sơ Hàn. “Nguyên Bảo, con chuẩn bị thế nào rồi?” Đang ăn cơm, Trịnh vương hỏi. Con ngươi sáng lên, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, từ trong lòng lấy ra một cuộn vải, vô số châm lớn nhỏ tiến vào tầm mắt. “Những thứ này con đều ngâm thuốc tối hôm qua. Mấy cây này có thể khiến con ho khan không ngừng; mấy cây này khiến người lở loét, còn mấy cây này sẽ làm người co giật miệng sùi bọt mép, người thấy sao?” Con ngươi trong vắt như đang tỏa sáng, Nguyên Sơ Hàn đúng là có hứng thú với những thứ này. Ngại vì trước kia cha mẹ không đồng ý, nàng chỉ dám vụng trộm nghiên cứu. “Độc như vậy?” Trịnh vương king ngạc, nàng còn có thể chế tạo ra độc. “Không sao đâu mà, đều là lừa người thôi, nhưng lại đảm bảo không ai có thể tra ra nguyên nhân, cũng không ai có thể trị hết. Độc cũng là dược, phải xem nó dùng như thế nào. Con đều tính toán hết rồi, độc không làm người chết.” Nguyên Sơ Hàn cười hì hì, sau đó lấy một cây châm, giơ tay cách y phục đâm vào vị trí trên khuỷu tay, châm đúng huyệt chuẩn xác. Trịnh vương nhìn nàng, động tác gắp rau ngừng lại. Vài giây sau, mặt Nguyên Sơ Hàn đổi hồng, mắt nàng không thể mở nổi. “Con sốt rồi!” Nói xong, nàng bám lấy cánh tay Trịnh vương. Trịnh vương lập tức thả đũa xuống đỡ tay nàng, vừa sờ quả nhiên cảm thấy cực nóng, đâu chỉ sốt thường mà là sốt cực kỳ cao! “Này… phải làm sao?” Trịnh vương nhổ ngân châm ra, Nguyên Sơ Hàn vẫn không thấy tốt hơn. Thân thể tựa vào giường phía sau, Nguyên Sơ Hàn híp mắt cười có chút đắc ý. “Mặc cho ai xem, đều trị không hết.” Tay yếu nhược rút một cây châm trong bao cuộn, không thèm nhìn liền đâm ngay mi tâm, sau đó thân thể nàng run lên, mặt đỏ lập tức biến mất. Rút châm, Nguyên Sơ Hàn khôi phục như thường, quơ đầu, hai má trắng nõn xinh đẹp. “Lão nhân, lúc này người yên tâm rồi chứ!” Nàng có thể tự bảo vệ bản thân. Trịnh vương thở dài, “Như vậy là tốt rồi.” Mắt cười cong cong như trăng khuyết, thật ra Nguyên Sơ Hàn chỉ muốn biểu diễn cho ông một số thứ nhỏ nhặt mà thôi. Đây là nhằm vào bản thân, đương nhiên nàng còn nhằm vào người khác, mà đã nhằm vào người khác thì không thể hạ thủ lưu tình rồi! Chỉ là tạm thời không thể nói với ông cụ, nếu không, khả năng sẽ làm ông sợ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]