Tử Húc bưng trà bay mùi thuốc từ phòng trong đi ra, đưa tới trước bàn.
Nhìn người vừa tuyên bố tới đập bể bảng hiệu kia, hắn không nghĩ tới cô nương này lại là tiểu thần tiên dùng ngân châm ở núi Dược Phật Sâm Châu mà thời gian này quá nhiều người đàm luận.
Khi đó nghe nói là một nữ tử, tuổi không lớn, cũng không nghĩ tới trẻ như vậy.
Tuổi còn nhỏ liền có bậc tài này, thật sự làm người ta khó mà tin được.
Nguyên Sơ Hàn cùng Cố Dật Sanh bàn luận dược lý, tuy y thuật của Cố Dật Sanh không địch lại Nguyên Sơ Hàn, nhưng hắn từ nhỏ học ý, đáy nền cực kỳ vững chắc.
“Sâm Châu kia rất tốt, nhớ rõ mười năm trước ta từng đi qua một lần, nghĩ muốn tự mình nhìn xem núi Dược Phật trong truyền thuyết rốt cuộc có bao nhiêu thảo dược thần kỳ. Bất quá khi đó thần y Diêm vương sầu Quý Tam Dương đang ở núi Dược Phật, sau cùng ta vẫn không thể lên được tòa núi đó, đành phải quay về.” Cố Dật Sanh nói xong, giọng điệu có vài phần cảm khái.
“Hiện tại ngài có thể đi tùy thích rồi, địa phương kia là của ta, không ai ngăn cản ngài lên núi hái thuốc đâu.” Nguyên Sơ Hàn cầm lấy cốc trà thưởng thức, một bên cười nói.
“Trịnh thần y rộng rãi, có thời gian ta nhất định sẽ bái phỏng. Chỉ là không biết Trịnh thần y khi nào sẽ về Sâm Châu? Xem ra Trịnh thần y không phải chỉ dừng ở đế đô một chốc lát.” Nhìn thoáng qua bốn hộ vệ sau lưng nàng, hắn cực kỳ rõ ràng nàng hẳn không trở về nhanh như vậy.
Nguyên Sơ Hàn gật đầu, “Việc ở đế độ còn chưa xong, hơn nữa 27 này ta còn phải rời khỏi đế đô đi xem vùng Đông Nam, cứu giúp người.” Tựa như đang nói việc nhà, nói ra nàng muốn đi theo Phong Ly rời khỏi đế đô.
Tinh quang trong mắt Cố Dật Sanh lóe sáng, sau đó gật đầu, “Cứu người, đó là đất phong của Trung Dục Vương.”
“Không sai. Đại khái sẽ dừng lại ở đó cứu giúp người một đoạn thời gian, sau đó mới có thể trở về. Đến lúc đó ta với ngài lại nói chuyện phiếm, nếu có thời gian, có thể cùng ngài trị bệnh cứu người rồi!” Tán gẫu việc nhà, cũng để cho bốn hộ vệ phía sau nghe một chút, nàng không có ý tứ khác, chỉ nghĩ muốn trị bệnh cứu người mà thôi.
Cố Dật Sanh liên tục gật đầu, “Như vậy thì tốt quá, đây là vinh hạnh của ta.”
“Đừng nói như vậy, mọi người đều là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là nghĩa vụ cùng trách nhiệm.” Phất phất tay, lời nói của Nguyên Sơ Hàn trái lại phát ra từ nội tâm, dù sao học y cũng chính là vì cứu người.
Trong giọng nói ám chỉ sắc bén, hai người trái lại đều muốn nói cho đối phương biết.
Như vậy đoán chừng Trịnh vương cũng có thể an tâm, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cực kỳ tốt, ông không cần lo lắng.
Bên ngày đang nói chuyện, bỗng dưng bên ngoài trên đường truyền trời tiếng gõ chiêng. Bỗng nhiên gõ vang một phen, làm người trên đường giật mình.
Người lui tới trên đường đi sát ven đường nhường lối, trong chớp mắt giữa con phố dài trống trải.
Thanh âm gõ chiêng cực kỳ có quy luật, đại khái nửa phút gõ vang một lần, hơn nữa thanh âm càng ngày càng gần.
“Động tĩnh gì thế?” Nguyên Sơ Hàn khó hiểu, toan đứng dậy định ra xem.
“Tiểu thư, đây là đội ngũ phủ Quốc trượng, chúng ta vẫn không nên ra ngoài.” Hộ vệ lập tức lên tiếng ngăn trở.
“Phủ Quốc trượng?” Đó không phải là Mai gia chứ!
“Ta không ra cửa, nhìn qua cửa sổ là chu toàn chưa?” Mai gia, coi nàng như quân cờ tùy ý bài bố, muốn nàng năm sau gả cho tiểu hoàng thượng. Hừ, nàng muốn nhìn một cái.
Hộ vệ gật đầu, có thể.
Đi đến bên cửa sổ, Cố Dật Sanh bên kia cũng đi qua, đứng bên cạnh Nguyên Sơ Hàn.
Người đứng ven đường, có mấy người cũng đứng cạnh cửa sổ hiệu thuốc. Hướng phố dài bên kia nhìn lại, một nhóm đội ngũ đang tới gần.
Nguyên Sơ Hàn nhìn qua, lông mi nhếch cao, “Phô trương lớn nhỉ!” So với Phong Ly còn trâu hơn, nàng cho rằng Phong Ly cũng rất biết hưởng thụ rồi.
Cố Dật Sanh gật đầu, “Quốc trượng đại nhân ở ngay trong kiệu, nếu không trước sau sẽ không có nhiều người như vậy. À, người cưỡi ngựa phía sau hình như là Tư Đồ tướng quân.” Sau cỗ kiệu chừng mưới thước, là một nhóm người cưỡi ngựa. Tất cả khí thế phi phàm, chỉ mặc trang phục thường không khôi giáp, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bọn họ tuyệt đối là từ trong quân đội tới.
Mắt Nguyên Sơ Hàn lập tức trợn to, không phải chứ, thật là Tư Đồ Luật!
Hắn ngồi trên lưng ngựa, dáng ngựa mạnh mẽ, màu lông đen bóng, ửng sáng dưới ánh mắt trời.
Ngựa kia cùng hắn thật đúng là xứng đôi, khí thế mười phần.
Hộ vệ phía trước mở đường đang gõ chiêng, phía sau nhuyễn kiệu đỉnh đầu tinh xảo được tám người nâng, ngồi bên trong nhất định thoải mái vô cùng.
Phía trước kiệu ước chừng hai mươi mấy người hộ vệ, phô trường này không phải rất lớn, mà là vô cùng lớn.
Từ từ, đội ngũ đã đến trước cửa Tế Thế Đường, nhuyễn kiệu càng đến gần càng nhìn rõ bảo thạch tương khảm trên kiệu rủ xuống, xa hoa vô cùng.
Nguyên Sơ Hàn hơi nheo mắt lại, âm thầm hừ một tiếng, so sánh với Quốc trượng này, Phong Ly thật đúng là khiêm tốn.
Cỗ kiệu đi qua, đoàn ngựa mặt sau cũng tiến vào giữa tầm mắt.
Nguyên Sơ Hàn không để lại dấu vết xê dịch đến cạnh bên cửa sổ, che dấu nửa bên mặt mình.
Bất quá, lúc Nguyên Sơ Hàn đoán Tư Đồ Luật sẽ không chú ý tới bên này.
Thì nàng đã nghĩ sai rồi, ngay khi con ngựa đen bóng kia đi qua trước cửa Tế Thế Đường, Tư Đồ Luật bỗng nhiên quay đầu, tầm mắt thoáng như đao phong trực tiếp bắn về phía cửa sổ Tế Thế Đường.
Nguyên Sơ Hàn vốn định liếc nhìn hắn, thấy hắn xoay đầu nhìn qua, tóc gáy nàng dựng thẳng. Quay người sang một bên, mắt trợn to, hắn nhìn thấy nàng rồi à?
Ánh mắt kia tựa như thâm cừu đại hận, nếu thật sự bị hắn bắt được, sợ là mấy hộ vệ bên người cứu không nổi nàng!
“Trịnh thần y, ngài làm sao vậy?” Cố Dật Sanh nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, không hiểu sao đột nhiên nàng làm vậy.
“Ngài mau nhìn xem Tư Đồ Luật kia đi chưa?” Hắn nếu đi rồi, nàng cũng phải nhanh chóng rời khỏi, nếu không khó đảm bảo hắn sẽ không quay lại bắt nàng.
Cố Dật Sanh lập tức thăm dò bên ngoài, sau đó gật gật đầu, “Đi xa rồi.”
“Hô, thật tốt quá. Chúng ta tranh thủ rút lui thôi, Cố tiên sinh, chúng ta về trước.” Vội vội vàng vàng, Nguyên Sơ Hàn khẩn trương đi.
Văn Thuật nhìn chằm chằm nàng, chậm nửa nhịp bừng tỉnh đại ngộ, “Tiểu thư, hắn là người cắn cắn cắn….”
“Cắn cái gì mà cắn, nhanh đi thôi.” Nguyên Sơ Hàn đưa tay vô gáy hắn, sau đó trước một bước lao ra Tế Thế Đường.
Văn Thuật cùng mấy hộ vệ đi theo phía sau, vài người trong chớp mắt biến mất khỏi nhà chính Tế Thế Đường.
Không đi đường lớn, dưới sự dẫn dắt của hộ vệ, dọc theo ngõ nhỏ chuyển ra ngoài.
Bốn hộ vệ không rõ ràng nội tình trong đó, bất quá, Nguyên Sơ Hàn phản ứng lớn như vậy, bọn họ tựa hồ cũng đoán được gì đó.
Bởi vì bọn họ đều biết, Tư Đồ Luật từng ở trong cung tìm kiếm qua một người, chuyện này từng báo cáo lên Phong Ly.
Chuyện Tư Đồ Luật tìm người phát sinh ngay ngày hôm sau Nguyên Sơ Hàn bị thái hậu cưỡng ép tiến cung, trong này sợ là có ẩn tình.
Vội vàng trở lại phủ Nhiếp chính vương, tâm Nguyên Sơ Hàn lúc này mới rơi xuống, bây giờ với nàng mà nói, nơi này mới đúng là nơi an toàn nhất.
Cũng không biết Tư Đồ Luật có thấy rõ nàng hay không, nếu thấy rõ ràng, nói không chừng hắn sẽ đi Tế Thế Đường gây phiền toái.
Nhớ tới ánh mắt mang theo hận ý kia của hắn, nàng liền nổi da gà đầy người. Không phải chỉ đâm hắn một châm làm hắn ngủ hai canh giờ thôi sao, làm gì phải hận ý thâm như vậy?
Đi tới đế đô hơn một tháng ngắn ngủn, nàng đã kết thêm cừu nhân, chỗ ngồi này quả thực không phải người nán lại.
“Tiểu thư, người không cần lo lắng. Tư Đồ tướng quân lập tức phải quay về đại doanh biên quan rồi.” Nhìn vẻ mặt sầu khổ của Nguyên Sơ Hàn, hộ vệ rốt cuộc mở miệng an ủi.
“Thật sự?” Quay đầu mở to hai mắt nhìn hắn, Nguyên Sơ Hàn thoáng chốc cảm thấy bầu trời sáng rỡ.
Hộ vệ nhịn không được cười cười, gật đầu, “Thật sự.” Cho dù Tư Đồ Luật không đi, nàng có Phong Ly bảo hộ, Tư Đồ Luật căn bản không thể làm gì nàng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]