Câu hỏi của Phượng Ly Ca tự nhiên làm cho ánh mắt của mọi người toàn bộ tụ tập ở tại trên người Dịch Hiên, Dịch Hiên cười nhạt một tiếng nói: “Nói như thế nào đây, đây là duyên phận đi!”
“Duyên phận?” Mọi người có chút khó hiểu, duyên phận này cũng quá kỳ diệu chứ?
“Lại nói tiếp cũng khéo, các ngươi biết không, ta tìm các người thật khổ a, mà vẫn không có tin tức, trong lúc vô tình đụng tới một hắc y nhân vội vã, ta đi qua Quỷ Vực nên biết những người giả dạng này chính là đến từ Quỷ Vực, bộ dáng bọn họ vội vả như thế thật khiến cho ta tò mò theo đi qua, một bước vào nơi đó, ta liền ngủi được hương vị của Sở Hạo!” Dịch Hiên nhìn về phía bọn họ nói.
“Ngươi là nói hương vị lương tri của Sở Hạo?” Phượng Ly Ca nhìn về phía hắn chậm rãi hỏi.
Dịch Hiên gật gật đầu, “Ta lúc đầu còn tưởng rằng Sở Hạo bị giam cầm, cho nên đã nghĩ biện pháp tiến nhập vào cấm địa kia, không nghĩ tới nhìn đến cả phòng lương tri, lúc này mới phát hiện ra lương tri của sở Hạo hẳn là bị rút đi, lúc ấy ta không biết Sở Hạo đã tử vong, các ngươi cũng biết, người có đạo hạnh cao cũng có thể lấy đi lương tri của người khác, khi đó, ta còn tưởng rằng Quỷ Vương đạo hạnh lại cao thêm rất nhiều, lại có thể trực tiếp rút đi lương tri của Sở Hạo, cho nên ta cũng không dám ở lại lâu, dựa vào mùi lấy đến lương tri của Sở Hạo đem nơi kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-quy-nhan-vuong-phi/1241778/chuong-267.html