“Hạo nhi. . . . . . Hạo nhi ngươi không có việc gì a?” Béo lão nhân có chút ngây ngẩn cả người, cuối cùng sao lại thế này?!
“Sở công tử ngươi không có chuyện gì sao? Ngươi thật sự không có chuyện gì sao?” Chỉ San kích động nói.
Sở Hạo hướng Chỉ san gật gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Béo lão nhân nghiêm túc nói: “Ông ngoại yên tâm, ta không sao, đây cũng là một phần kế hoạch của ta, ta biết các ngươi cuối cùng sẽ đến nơi đây, nếu ta thật sự cùng hắn đánh nhau, như vậy, kết quả hẳn là giống như các ngươi vừa mới nhìn qua vậy, sở dĩ ta làm như vậy, là muốn ọi người an toàn rời đi!”
“A, vậy ngươi rốt cuộc có bị thương không?” Béo lão nhân lại hỏi.
Sở Hạo gật đầu “Có, nhưng không đủ để mất mạng, mọi người yên tâm, ta đã hỏi thăm rõ ràng như thế nào lúc này rời đi thôi!”
“Rời đi? Vậy Diên nhi thì làm sao bây giờ?” Béo lão nhân sốt ruột cầm lấy tay hắn nói: “Nàng là thê tử ngươi, nàng còn mang hài tử của ngươi!” ông nói gấp, trong lòng lại lo lắng không thôi, đứa nhỏ này giờ vẫn còn chưa nhớ tới sao? Cái này gọi là tốt như thế nào?
Sở Hạo đưa tay an tâm chạm đến tay ông nói: “Ông ngoại người yên tâm, ta sẽ không buông tay nàng, nàng là nữ nhân của ta, cho dù là chết, ta cũng vậy sẽ không buông tay nàng ra!” lúc này đây, hắn không hề kiêng kị nói chuyện tình cảm của mình, Béo lão nhân nghe thấy vậy không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-quy-nhan-vuong-phi/1241764/chuong-253.html