rong xe ngựa phía trước không hề có động tĩnh gì điều này làm cho Ngữ Diên thực không có cảm giác thắng lợi, đơn giản đem thủ vệ trong xe kéo ra ngoài, nàng lại lôi Phượng Ly Ca ngồi xuống, không khí an tĩnh như vậy mãi cho đến khi đến thôn trang tên là ‘Cao Vượng’ mới bị đánh vỡ. Đoàn người chật vật xuống xe ngựa, đoạn đường này mưa xóc nảy, sớm làm cho người ta cả người vô lực, đây là cổ đại không phải thế kỷ 21 cho dù trời mưa trên đường xi măng vẫn chạy tốt, đường bùn đất này dính vào mưa đi đứng lên vô cùng khó khắn, xe đều ngã trái ngã phải, làm cho Ngữ Diên phụ nữ có thai này chịu không ít khổ đầu. Tiểu Hương thật cẩn thận đem Ngữ Diên nâng xuống xe ngựa, thủ vệ lão đại sớm phái người đi trước chuẩn bị khách phòng, mà bọn họ chỉ cần đi hướng khách sạn bọn họ an bài là tốt rồi, lúc này, Ngữ Diên không thể không hâm mộ Lý Chỉ San, có người hầu hạ chính là không giống với nàng, ngay cả khách phòng đều sớm chuẩn bị xong. Đang lúc mọi người dưới sự dẫn dắt, bọn họ đi về phía trước, cũng không biết là trong long phản ứng hay không hay là sao lại thế này, Ngữ Diên ngẩng đầu nhìn hướng bảng hiệu thôn ‘Cao Vượng’ kia, bảng hiệu nhìn như bình thường lại làm cho Ngữ Diên có chút choáng váng ư, cũng chính là trong nháy mắt này , nàng tựa hồ nhìn đến phía trên bảng hiệu này có cái gì đó lướt qua. “Làm sao vậy?” Phượng Ly Ca đi vào cạnh nàng hỏi. “Phượng Ly Ca, ngươi nói bảng hiệu này có phải có chỗ nào không giống hay không?” nàng nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Ly Ca, đối với đạo hạnh của hắn, nàng vẫn tương đối đều biết . Phượng Ly Ca theo lời của nàng nhìn sang, vài giây sau nhún vai cười nói: “Làm sao vậy? Không có gì cả, cái này không phải là một bảng hiệu bình thường sao?” Ngữ Diên nghe thấy vậy ồ một tiếng, liền đi lên phía trước đi, có thể đi đi tới, nàng quay đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, lúc này, Ngữ Diên đột nhiên hít vào một hơi, “A” một tiếng. “Làm sao vậy?” Phượng Ly Ca nhẹ giọng hỏi. Ngữ Diên sợ tới mức chỉ vào cái bảng hiệu kia, Lý Lập thấy thế cười nói: “Làm sao vậy? Không phải một tấm bảng sao?” “Làm sao vậy? Bảng hiệu bị mưa xối vào tối như mực.” Phượng Ly Ca thản nhiên cười cười, vẫn chưa cảm thấy có cái gì không ổn. Ngữ Diên nhìn nhìn phượng Ly Ca lại nhìn Lý Lập một chút, một giây sau, liền theo chân bọn họ đi về phía trước, cuối cùng sao lại thế này? Nàng có thể khẳng định, tuy rằng vừa rồi chỉ có một giây, nàng lại rành mạch nhìn đến phía trên bảng hiệu có một đứa trẻ con, tuy rằng thấy không rõ đứa trẻ này là nam hay là nữ, nhưng mà có thể khẳng định là một đứa trẻ con máu chảy đầm đìa. “Khả năng một đường xóc nảy ngươi quá mệt mỏi đi?” Phượng Ly Ca tựa hồ cảm thấy nàng có điều gì đó vì thế an ủi nói. Ngữ Diên nghe vậy nhìn thoáng qua Phượng Ly Ca theo bản năng nói: “Khả năng mệt mỏi thật sự đi!” có lẽ vậy, Phượng Ly Ca đạo hạnh so với nàng còn sâu không đạo lý gì hắn nhìn không tới , chẳng lẽ nàng xuất hiện ảo giác?! Hơn nữa nếu thật là Quỷ Hồn trẻ con mà nói…, vậy hẳn là đạo hạnh rất thấp, không đạo lý nào đạo hạnh của trẻ con lại rất cao, ưm, nàng nhất định là xuất hiện ảo giác. Vì thế, mọi người hướng khách sạn đi đến, mưa phùn như trước tí tách rơi xuống, bầu trời âm trầm xám xịt, tựa hồ có một loại áp lực vô hình, thời điểm chờ bọn hắn đi xa, phía trên bảng hiệu xem ra nhìn như thực bình thường đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ con máu đầm đìa, nó ngồi ở phía trên bảng hiệu cả người là máu cười, cười vạn phần âm trầm, nó vỗ máu đầm đìa hai tay cao hứng phấn chấn nói: “Ha ha, cục cưng vừa có một muội muội chơi!” Mọi người rất nhanh đến khách sạn nhỏ này ăn đồ ăn, chẳng qua ăn cơm này cũng không có tách ra ăn, mà là ngồi cùng một chỗ, nhưng mà tất cả mọi người không nói lời nào, cũng không nguyện ý nói chuyện, cho dù nói chuyện cũng như là hình thức phân giúp phân công. Ngữ Diên nhìn thoáng qua đồ ăn trước mặt Sở Hạo, nàng đã phát hiện, bất kể là nàng va chạm vào đồ ăn hay là Chỉ San va chạm vào đồ ăn, hắn đều là một mực không ăn, Chỉ san thông minh cũng đại khái đã phát hiện ra điểm này, cho nên hắn đều là ăn đồ ăn trước mặt đồ ăn còn lại cũng không dám đụng vào, về phần Xảo lão thái càng đơn giản, bà chỉ ăn cháo bánh bao, còn lại một mực không ăn. Lúc này, Ngữ Diên đột nhiên đứng dậy, (kỳ thật cái bàn không lớn) nàng tay trái bưng bát, tay phải cầm chiếc đũa ở đồ ăn trước mặt Sở Hạo trêu ghẹo mãi một phen, “Nha, món ăn này không tồi!” tiếp theo nàng lại tiếp tục như vậy tất cả đồ ăn đều được nàng trêu ghẹo gắp một chút, tất nhiên, trong chén của nàng đã muốn chồng chất như núi. Ngữ Diên thấy thế thế lúc này mới vừa lòng ngồi xuống ăn trong bát đồ ăn, hừ, trừ phi ngươi thiên vị, nếu không, bổn tiểu thư không nên ép buộc ngươi, không nên đem ngươi tươi sống đói chết! Quả nhiên, Sở Hạo thấy thế cầm lấy khăn tay tao nhã lau miệng, hiển nhiên là không có khẩu vị rồi, Chỉ San thấy thế cũng không biết nói cái gì, Vương Phi này làm việc nàng có tư cách nói cái gì. “Phòng chuẩn bị xong chưa?” Béo lão nhân vừa ăn vừa nói. “Ách. . . . . . Vương gia thật sự ngượng ngùng!” thủ vệ lão đại ngượng ngùng cúi đầu, tiếp theo đem sự tình đem nói ra một lần. Nguyên lai, cái khách sạn này phòng rất ít, mà một thôn nhỏ cũng chỉ có một cái khách sạn nhỏ này, dù sao thuộc loại hoang giao dã ngoại, lúc này cho dù bọn thị vệ đi ngủ sài phòng, phòng cũng không đủ an bài, Xảo lão thái tự chủ trương đem Tiểu Hương kéo đi qua, nói là để cho Tiểu Hương cùng bà ngủ cùng nhau, mà để cho Chỉ San cùng Sở Hạo ngủ, cái này Tiểu Hương cũng không nguyện ý, nhưng cho dù không muốn nhìn đến ánh mắt cầu xin của Béo lão nhân, cũng không thể tránh được. “Cái kia, ta nói một câu a, Ngữ Diên này là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai tất nhiên phải cùng tướng công ngủ ở cùng nhau, đây đối với đứa nhỏ cũng tốt a!” trong tiềm thức của hắn, Ngữ Diên vĩnh viễn đều so với Chỉ San này tốt hơn, dù sao, nha đầu kia ý đồ xấu luôn thú vị như vậy . “A, Chỉ San nhà ta với ai ngủ?” Xảo lão thái bất mãn trừng mắt Béo lão nhân, Béo lão nhân thấy thế ha ha cười, tiếp tục ăn cháo. “Không được ông ngoại!” Ngữ Diên nhìn về phía Sở Hạo vẫn không nói gì , nàng buông bát đũa đứng dậy cười nói: “Ông ngoại cám ơn sắp xếp của người, một ngày hôm nay bôn ba ta cũng vậy xác thực không thoải mái, ta xem như vậy tốt rồi, đêm nay ta liền cùng Phượng Ly Ca ngủ đi!” nàng nhếch miệng cười không một chút cảm thấy không ổn. “Cái gì?!” Mọi người trăm miệng một lời kinh hô, ngay cả Phượng Ly Ca bình tĩnh đệ nhất cũng kinh ngạc không thôi. “Các ngươi không cần kinh ngạc như thế, ta cùng Phượng Ly Ca là trong sạch, Phượng Ly Ca đêm nay chúng ta ngủ chung đi!” nàng không hề xấu hổ nói, hừ, ngươi với Juliet của ngươi ngủ, chẳng lẽ nàng lại không thể cùng Romeo ngủ sao? Đang nói…, nàng cũng muốn thử xem cùng Phượng Ly Ca ngủ là cái tư vị gì! “Ngươi dám cùng hắn ngủ thử xem?” Đột ngột một tiếng, Sở Hạo tức giận đứng dậy nhìn về phía Ngữ Diên. “Như thế nào? Ngươi là có thể cùng nàng ngủ, dựa vào cái gì ta liền không thể cùng Phượng Ly Ca ngủ, đi, dù sao ngươi cũng hưu ta, ngươi bây giờ bay giờ hưu ta luôn!” nàng không hề khiếp đảm nhìn hắn, trừng cái gì trừng, ta mới không sợ ngươi! Sở Hạo thấy thế khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh, tiếp theo đột nhiên đưa tay giữ lấy cổ tay nàng hướng trên lầu đi. “Sở Hạo ngươi làm gì?” Ngữ Diên cố sức muốn tránh thoát kìm cố của hắn, bởi vì nàng cảm thấy cùng hắn lên lầu nhất định là chuyện không tốt. “Chỉ cần bổn vương một ngày chưa có hưu ngươi, ngươi sẽ thủ vững ‘nữ tắc’!” một giây sau, không để ý mọi người sai biệt, nàng đã bị Sở Hạo kéo đi lên, Phượng Ly Ca thấy thế cười nhẹ, xem ra, tiềm thức của hắn vẫn là để ý nàng. ‘kẽo kẹt’ một tiếng, cửa phòng bị Sở Hạo tức giận đóng lại. Ngữ Diên vừa đi vào phòng liền rút tay trở về nhìn về phía hỏi hắn: “Ngươi làm gì?” “Ngươi dám trước mặt nhiều người như vậy cấp bổn vương ra tường?” Sở Hạo đi bước một tới gần nàng bộ dáng rất là rét lạnh. Ngữ Diên một mực thối lui nha, một mực thối lui đến cạnh cửa không còn chỗ thối lui lúc này mới ngước mắt nhìn về phía hắn nói: “Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngủ sài phòng hay sao? Hay là ngươi muốn chơi đùa 3P?” Nàng xem vẻ mặt hắn là không vui mừng. “Ngươi làm những thứ này là muốn bổn vương thương tiếc ngươi? Hay là muốn làm cho bổn vương chú ý?” Tiếp theo, Sở Hạo đột nhiên nắm người của nàng cười lạnh, “Ngươi tâm cơ thật nặng, không chỉ có làm cho ông ngoại yêu thương ngươi như thế, ngay cả sư đệ của bổn vương đều bị ngươi mê hoặc đầu óc choáng váng, ngươi cũng thật có năng lực a!” thanh âm của hắn châm chọc Ngữ Diên nghe tới lại có vẻ vạn phần chói tai. “Bệnh thần kinh, mau thả ta ra bổn tiểu thư lười nói với ngươi cái người điên này!” Ngữ Diên nghe nói như vậy cũng có vẻ cực kỳ khó chịu. “Kẻ điên? Ta xem, ngươi đã muốn điên rồi sao? Ngươi muốn bổn vương cho ngươi đúng không?” hắn nhìn biểu tình lo lắng của nàng liếc mắt một cái. “Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Ngữ Diên chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người thẳng, nàng theo bản năng muốn đi bên cạnh thối lui, nhưng hắn lại nắm nàng thật chặt, căn bản là không thể đào thoát, làm hại nàng chỉ có thể tức giận trừng mắt hắn. “Làm sao vậy? Sợ? Ngươi làm chuyện này không phải là muốn khiến cho bổn vương chú ý sao?” hắn cười lạnh nhìn nàng, cười như vậy làm cho Ngữ Diên lần đầu tiên sinh ra nhân tố sợ hãi. “Ngươi ngươi nói bậy bạ gì đó, ta nghe không hiểu!” hai tay Ngữ Diên không ngừng đong đưa, thân mình cũng hướng một bên hắn hành dộng rét lạnh như vậy làm cho nàng cảm thấy sợ hãi. “Tiện. Nhân, bổn vương thành toàn cho ngươi” Nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng, cử động như vậy làm cho Ngữ Diên cả người run lên ngây ngẩn cả người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]