Chương trước
Chương sau
Lời của nàng làm cho Lưu Hằng thiếu chút nữa thì bị nước trà của mình làm sặc chết.
“Xem ra, Mộng huynh đối với nữ nhân rất có hiểu biết?” Sở Hạo không giận hỏi lại, trong tay cầm chén rượu thờ ơ nhìn.
“Lý tưởng của ta chính là sống suốt đời với duy nhất một người mà ta yêu” nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nói, đó chính là lý tưởng của nàng, thà rằng bản thân cô đơn suốt đời nếu không tìm được một người hồng nhan tri kỉ.
“Hay, Mộng huynh quả nhiên đã làm cho ta mở rộng tầm mắt, ta cũng hiểu được nếu thật thích một người nên cùng nàng vĩnh viễn sánh cùng trời đất” Tô dật nói, đây cũng là lý tưởng của hắn.
“Đúng vậy, dựa vào cái gì nam nhân có thể có ba vợ bốn nàng hầu, như vậy đối với nữ nhân rất không công bằng, cũng phải nói nam nhân yêu nhiều người như thế nói không chừng sớm: liệt dương. Phải rồi có lẽ lại còn bị ngải. Như vậy thực dễ dàng lây bệnh cho nữ nhân. Nếu huynh là nữ nhân, huynh có thể dễ dàng tha thứ việc nam nhân của huynh ở bên một người phụ nữ khác mà vẫn tiếp tục tìm đến huynh không?” Nàng thô tục nói, nhưng đó cũng là những lời chân lý.
“. . . . . . ?” Lời của nàng nói ra làm cho bọn họ thất thần .
“Cái gì là ngải?” Lưu Hằng khó hiểu, từ ngữ này hắn không có nghe qua?
Mộng Ngữ Diên ngây người ra một lúc, xua tay nói “Chính là nhiễm bệnh” nói xong, nàng cầm một cái chân gà trên bàn cắn một cái.
“Xem ra Mộng huynh còn biết rất nhiều thứ” Lưu Hằng cười nói, đối với nàng cũng thêm vài phần thiện cảm.
“Ái chà, Lưu huynh nói gì vậy? Trí thông minh của ta là do trời sinh, ôi, bất quá mà nói quá thông minh cũng là một loại tội nghiệt” nàng đắc ý nói.
“Mộng huynh nói rất đúng, được rồi, ngay bây giờ ta sẽ đi xem vương phi bị ‘oan uổng’ của ta” Sở Hạo nói xong đứng dậy.
“Khụ khụ khụ” Mộng Ngữ Diên lập tức bị chân gà làm ắc nghẹn, Tô Dật đưa trà cho nàng, nàng uống liền vài ngụm sau đó đem cái chân gà kia nuốt xuống.
“Mộng huynh làm sao thế?” Sở Hạo khóe miệng gợi lên một tia tươi cười nghiền ngẫm nhìn về phía nàng.
“A, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta còn có một việc chưa có làm, các huynh, các huynh chậm rãi thưởng thức nha” nói xong, nàng nhanh chân bỏ chạy ra ngoài, trăm ngàn không thể cho hắn bắt được bằng không liền thảm.
“Mộng huynh chúng ta khi nào có thể gặp lại?” Lưu Hằng hỏi.
“Có duyên thì sẽ gặp, các huynh cứ ngồi chơi nha” sau đó, nàng cầm lấy cây dù vội vàng chạy về.
——
Sở Phủ.
“Ta sẽ giết ngươi, Sở Hạo, ngươi dám gạt ta?” Mộng Ngữ Diên đứng dậy tức giận nói, chết tiệt, bọn họ về đã được mấy tiếng rồi, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
“Tiểu thư, xin bớt giận, chúng ta đi ra ngoài phơi ánh nắng mặt trời đi” Tiểu Hương nói, từ lúc tiểu thư tỉnh lại luôn thích tự giam mình ở trong phòng lầm bầm lầu bầu, làm nàng ta có chút sợ hãi, tiểu thư a, đầu tiểu thư trăm ngàn không cần hỏng mất nha!
Mộng Ngữ Diên “ừ” một tiếng, liền đi theo Tiểu Hương đi ra ngoài, Linh Đang để bên hông cũng theo động tác của nàng mà đong đưa qua lại xem ra vô cùng tốt, Huyết Linh Đang này chỉ khi nào đụng tới vật bẩn hoặc là Thất Dạ phải ra khỏi thì mới có thể vang, trong các hoàn cảnh còn lại đều là im lặng .
Lúc nàng vừa mới đi đến hoa viên, lại bị một thân ảnh quen thuộc phía trước làm cho ngây ngẩn cả người, tiếp đó khóe miệng nàng hiện lên vẻ tươi cười, thật sự là oan gia ngõ hẹp a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.