Chương trước
Chương sau
Edit: Lệ Hy

Hiên Viên Húc sải bước bước vào Thanh Ngọc hiên, một thân áo lông màu tím, ung dung hoa quý, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường không chút thay đổi.

Tần ma ma mang theo mấy thị nữ cung kính đứng ở trong sân.

Hiên Viên Húc mắt sáng linh động sắc bén quét qua mọi người khoanh tay mà đứng, không nhìn thấy Sính Đình, cước bộ chưa từng dừng lại đã xoải bước tiến về phía phòng chính, thuận miệng hỏi: "Thế tử phi đâu?" Sính Đình chỉ cần không phải bồi Quai Quai, mỗi ngày đều sẽ nghênh đón hắn ở cửa sân.

"Hồi bẩm gia, thế tử phi ở đây..." Tần ma ma và chúng thị nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là vẻ mặt khó xử, đắn đo nên  trả lời như thế nào mới tốt.

Không có nghe đáp án trong tưởng tượng của hắn, Hiên Viên Húc dừng bước, đột nhiên xoay người lại, nhìn bộ dáng  mọi người né tránh, ấp a ấp úng, gằn từng tiếng trầm giọng hỏi: "Thế tử phi ở đâu?"

Ma ma tiến lên một bước, cung kính cúi người thi lễ với hắn, thật cẩn thận mà nói: "Sắp tới có việc tốt giữa Thượng Quan công tử và Liễm Diễm huyện chủ, mang theo thiếp cưới đến bái phỏng gia cùng thế tử phi, thế tử phi đang ở "Y Mạn đình" nói chuyện với Thượng Quan công tử." Trong lòng Tần ma ma cũng rất sốt ruột, nếu là nam tử khác tự nhiên sẽ không thể gặp thế tử  phi, chỉ là Thượng Quan công tử này lại khác với người khác, nghe nói đã từng cùng  nữ vương Y Nhân cứu thế tử phi nhiều lần.

"Thượng Quan Vân?" Sắc mặt Hiên Viên Húc thoáng chốc trở nên khó nhìn, môi mỏng nhếch lên, khí tức toàn thân rét lạnh dần, hai tay ở phía sau lưng bất tri bất giác nắm chặt thành quyền. Ngay sau đó, thân hình hắn như gió, đi về phía Y Mạn đình.

Trong Y Mạn đình, bốn đại nha đầu  đứng hầu một bên, Sính Đình và Thượng Quan Vân mỗi người ngồi một phía bên bàn, chậm rãi mà nói, nói cười ríu rít, không khí đặc biệt hòa hợp. Nữ tử xinh đẹp như hoa, nam tử tuấn tú như ngọc, khiến người nhìn tức giận trong lòng, Hiên Viên Húc đứng dưới một cây đại thụ, ánh mắt thẳng tắp nhìn một màn chói mắt trước mắt này, cái mũi đều sắp tức muốn lệch, trong lòng lại càng chua.

Sính Đình đang quay đầu nói gì đó với Hiểu Phong bên người, giống như cảm ứng được ánh mắt của Hiên Viên Húc, quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn, vui vẻ nói: "Tướng công, chàng đã về rồi, mau đến đây."

Hiên Viên Húc đè nén lửa giận trong lòng xuống, ôn hoà nói: "Sao Thanh Diên công tử có thể ở chỗ này, không phải nên vội vàng chuyện thành thân sao?"

Thượng Quan Vân mặc một thân áo trắng, áo khoác đẹp đẽ quý giá màu đỏ đã cởi ra để một bên, giờ phút này đang lười biếng dựa lên ghế dây mây, sóng nước dưới đáy mắt chẳng xao động, một mảnh lạnh nhạt. Nhìn đáy mắt Hiên Viên Húc mơ hồ toát ra lửa giận, hắn ung dung cười, chắp tay thi lễ với Hiên Viên Húc, biết nặng nhẹ mà nói: "Bận rộn là như người khác, ngược lại tân nhân là người rảnh rỗi nhẹ nhàng nhất, thật sự là khó tin."

"Tướng công, đại hôn  của Thượng Quan Vân và Liễm Liễm, đến báo tin vui với chúng ta đó!" Sính Đình mặt mày hớn hở đứng dậy, lôi kéo Hiên Viên Húc ngồi xuống bên người, tiếp theo rót một ly trà thơm thay hắn, bàn tay trắng nõn khẽ nâng, tự nhiên mà đưa cho hắn.

Thượng Quan Vân nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía Sính Đình, thấy nụ cười sáng như hoa xuân trên mặt nàng, trong lòng khẽ run lên, hóa ra nàng ở bên cạnh nam tử này lại cười thật hạnh phúc như vậy. Hắn rũ mắt xuống, ảm đạm nhìn cái chén trước mặt đến xuất thần.

"Đa tạ nương tử ban thưởng trà!" Hiên Viên Húc tiếp nhận chén trà đồng thời ngón tay cố ý xoa nhẹ bàn tay trắng như tuyết của Sính Đình, ánh mắt khẽ nâng nhìn về phía nàng, ái muội chớp chớp mắt nhìn nàng.

Nhất thời đôi má Sính Đình ửng hồng, kìm nén hồi lâu, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nhất định là hắn thấy Thượng Quan Vân ở trong này, cố ý làm như vậy, hoàn toàn là quỷ hẹp hòi, bình dấm chua!

Khóe miệng Hiên Viên Húc không khỏi khẽ nhếch, tao nhã bưng trà thơm  lên, chóp mũi khẽ ngửi, cảm thấy thỏa mãn hơi hơi gật đầu, dù bận vẫn ung dung uống một ngụm. Sau đó dường như mới nhớ tới  sự tồn tại của Thượng Quan Vân bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hai người phu thê ta đây thực  sự nên chúc mừng Thượng Quan công tử, ta đây liền lấy trà thay rượu, kính chúc mừng ngươi, ôm được mỹ nhân về! Về sau phu thê ân ái, người ngoài ao ước." Nếu là như vậy thì ngươi cũng không có thời gian đến quấy rầy Sính Đình, gia cũng có thể buông lỏng một hơi rồi.

"Đa tạ thế tử!" Thượng Quan Vân tác phong nhanh nhẹn mỉm cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén trà thơm, có thể nói là người trong chốn võ lâm vốn tiêu sái, nhưng vẫn lộ vẻ độ lượng của người văn nhân. Rồi sau đó mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn thẳng Hiên Viên Húc, nhàn nhạt nói: "Về sau Thượng Quan Vân không thể không gọi thế tử một tiếng đường huynh, hi vọng về sau khi Thượng Quan Vân mang theo thê tử đến bái phỏng thế tử, thế tử không nên từ chối người ngoài cửa mới được."

Đầu lông mày Hiên Viên Húc khẽ nhếch không thể nhận ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, ngừng lại một chút, sau đó dáng vẻ tự nhiên nói: "Người một nhà không nói hai nhà, làm sao ta và đường ngươi có thể cự tuyệt người ở ngoài ngìn dặm, vô cùng hoan nghênh!" Không sợ trộm cướp, chỉ sợ trộm nhớ thương! Ngày phòng đêm phòng trộm trong nhà khó đề phòng, người này lập tức đã  muốn trở thành trộm cướp rồi. Thượng Quan Vân yêu Sính Đình  sâu đậm cũng không ít hơn mình, đã nói làm sao hắn có thể quên Sính Đình nhanh như vậy, vô cùng cao hứng thành hôn với Hiên Viên Liễm, hóa ra quả thật hắn quá thâm sâu, tính trước làm sau, định ra chủ ý bất cứ lúc nào cũng có thể  nhìn thấy Sính Đình, thật sự là người bụng dạ khó lường, đồ tiểu nhân tính xấu  không đổi!

Đường tẩu! Thượng Quan Vân cúi đầu, xiết chặt chén trà trong tay, sau đó cười mỉm, tự nhiên đứng dậy: "Vậy Thượng Quan cáo từ trước!" Nói xong, hắn không để lộ dấu vết nhìn Sính Đình vài lần, mắt phượng nheo lại, lông mi dài hạ xuống, che đi đau lòng và không muốn như thiên ti vạn lũ mạnh mẽ  xuất hiện dưới đáy mắt.

"Chúng ta tiến ngươi!" Sính Đình vội vàng đứng dậy đưa tiễn, trước khi Hiên Viên Húc chưa đến, nàng và Thượng Quan Vân đã nói xong chuyện Thẩm Y Nhân viết thư cho mình, tán gẫu lại những chuyện cũ, có hồ ly chạy với thỏ, còn có con vẹt lắm miệng kia, cũng cảm khái thời gian giống như nước chảy mà trôi đi. Tựa như trong lòng Thượng Quan Vân đã có thể buông tha, lão bằng hữu nói thoải mái, là một đoạn hồi ức đẹp thời niên thiếu, hắn quan tâm nàng vô cùng cảm kích, nhưng càng hi vọng hắn có thể đạt được hạnh phúc.

"Không cần, đưa quân ngàn dặm, cuối cùng vẫn có lúc phải tạm biệt!" Thượng Quan Vân lập tức khoát tay áo, ý bảo nàng không cần đưa tiễn, sau đó xoay người lặng yên rời đi. Hắn lập tức đi về phía trước, không quay đầu liếc mắt nhìn bọn hắn một lần, ánh mắt dừng ở yên tĩnh mà xuất thần,  tuổi trẻ rực rỡ đẹp đẽ tràn ngập  trống rỗng, tấm áo choàng đỏ lớn sau lưng hắn tung bay, bóng dáng ngay thẳng mà cô tịch.

Hiên Viên Húc gắt gao  ôm lấy Sính Đình, lộ ra khuôn mặt đen sì trở về Thanh Ngọc hiên. Tần ma ma và chúng thị nữ thấy vẻ mặt âm tình bất định của hắn, đều cúi đầu câm như hến, không dám nhìn thẳng, sau đó Sính Đình nháy mắt ra hiệu lui xuống trong nháy mắt mọi người tản đi.

Hiên Viên Húc vào phòng ngủ, vẫn rầu rĩ không vui ngồi xuống bên giường, ôm Sính Đình ngồi xuống đùi hắn, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nhìn nàng chằm chằm, thấp giọng nói: "Về sau không được một mình gặp hắn!"

Sính Đình thấy Hiên Viên Húc vẫn lộ ra vẻ mặt khẩn trương căng thẳng, chỉ xem hắn là hổ giấy, không nhịn được nở nụ cười, vươn một ngón tay giống như măng mùa xuân khẽ vuốt mặt hắn, sẵng giọng: "Chàng có biết xấu hổ hay không, Thượng Quan Vân cũng sắp trở thành đường muội phu của chàng, chàng còn lòng dạ hẹp hòi như vậy."

Không nói đến Thượng Quan Vân biến thành đường muội phu khá  tốt, nhắc tới Thượng Quan Vân, Hiên Viên Húc nhớ tới tên kia cũng sắp trở thành kẻ trộm, sau đó tiến dần từng bước càng dễ dàng chút, cảm giác có nón xanh đội trên đầu sâu sắc, nhất thời nổi trận lôi đình, thở hồng hộc hộc nói: "Miễn bàn cái tên gia hỏa rắp tâm bất lương kia."

"Hừ!" Sính Đình mất hứng, nàng không thể nghe người nào nói Thẩm Y Nhân và Thượng Quan Vân không đúng, đặc biệt là Hiên Viên Húc, thân thể uốn éo muốn rời từ trên người hắn.

Hiên Viên Húc vội vàng nắm lấy nàng, nhíu mày nói: "Đừng nhúc nhích!"

Sính Đình đẩy hắn, đúng lý hợp tình mà nói: "Có phải chàng không tin tưởng ta đúng không? Thượng Quan Vân mới không phải là loại người như chàng nghĩ, không để ý tới chàng, thả ta xuống."

Thấy  lòng nàng tràn đầy bảo bệ Thượng Quan Vân, ngọn lửa ghen tị dưới đáy lòng Hiên Viên Húc bỗng dâng cao, bùng cháy hừng hực, nhìn nàng  chằm chằm, cười gằn một phen, ôm lấy nàng liền ném lên giường mềm.

Sính Đình thấy hắn không giống như là buồn cười, hơi ngẩn ra, nhất thời kinh hãi, vội vàng trốn phía trong giường.

"Muốn chạy!" Hiên Viên Húc lại vươn tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, kéo nàng lại, sau đó kéo đai lưng của nàng ra. Vạt áo của Sính Đình bị  hắn kéo ra hết, lộ ra áo ngực màu vàng nhạt, ngũ quan của nàng tinh xảo, không thể bắt bẻ, màu da như ngọc, giống như trái vải tươi ngon mới vừa lột vỏ.

Lúc này Hiên Viên Húc sững sờ ngây người một chút, mâu quang như đuốc, sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt kia lộ ra tán thưởng và kinh diễm.

Tứ chi Sính Đình loạn giẫm loạn đá, đỏ bừng mặt, mệt thở hồng hộc, lại vẫn không có cách nào ngăn cản y phục trên người từng chiếc từng chiếc rơi xuống, mắt thấy đã bị lột sạch hết, không nhịn được kêu: "Hiên Viên Húc, chàng là đồ trứng thối."

"Uh`m, gia là trứng thối, Thượng Quan Vân là người tốt." Hiên Viên Húc miệng lạnh lùng nói xong, sau đó lấn người mà lên, nụ hôn bá đạo không ngừng mà rơi trên người nàng, tay cũng không nhàn rỗi, tùy ý khinh bạc trên người nàng, khiến cho Sính Đình mặt đỏ tai hồng.

Sính Đình vội vàng nói: " Chàng là chàng, hắn là hắn, chàng mau buông ta ra, ta nói tường tận cho chàng hãy nghe cho kĩ biết không?"

Hiên Viên Húc nhìn thấy eo nhỏ như cành liễu của nàng, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc nó đong đưa làm người ta tai nóng tim đập, đôi chân thon dài xinh đẹp kia lại càng câu hồn đoạt phách, nói giọng khàn khàn: "Chờ gia xong việc, nàng còn có khí lực để nói thì ta  nghe."

Sính Đình bị nụ hôn của hắn vuốt ve, không trừ một nơi nào, làm cho thân thể mềm mại nhuyễn như nước mùa xuân, mị nhãn như tơ,  thở gấp yêu kiều.

Hiên Viên Húc huyết mạch sôi sục, gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc không nhịn được, chế trụ thân thể không ngừng vặn vẹo của nàng,  bao phủ lên.

Không biết qua bao lâu, Sính Đình từ từ  tỉnh lại, im lặng không nói nằm không nhúc nhích, nàng ngẩn ngơ nhìn bốn vách tường trắng tinh, giật mình tỉnh rồi người ở chỗ nào. Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói từ tính trầm thấp của Hiên Viên Húc: "Sính Nhi, nàng tỉnh rồi!" Sau đó hắn cúi đầu hôn nàng, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, hôm nay là ta quá đáng rồi."

Lúc này Sính Đình mới phát giác bọn hắn không ở trong phòng, nhưng ở bên  trong phòng tắm phía sau phòng ngủ, lúc này bọn hắn đang ngủ trên noãn tháp bên cạnh bể tắm. Nàng giật giật thân thể, cảm thấy thân thể mình cực kì mệt mỏi, ngay cả giơ tay cũng có chút nâng không nổi, liền nhắm chặt mắt, giọng nói khàn khàn nói: "Mỗi lần đều nói như vậy, chừng nào thì chàng có thể sửa lại."

Hiên Viên Húc có chút xấu hổ, thay Sính Đình xê dịch thân thể, vẫn cẩn thận ôm nàng, để cho nàng có thể nằm được thoải mái một chút. Tiếp theo lại đưa bàn tay đến chỗ phía sau lưng nàng vuốt ve, thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ: "Thực xin lỗi, ta không thể nhịn xuống, lần sau ta nhất định nhớ rõ."

Hôm nay bị Thượng Quan Vân tình địch lòng muông dạ thú này kích thích, hắn mang lòng đố kị cộng thêm dục hỏa, càng không thể vãn hồi, hung hăng giày vò nàng trên giường một phen. Đáy lòng trực tiếp nghĩ cách chính là mặc kệ lòng của nàng hay là thân thể của nàng đều chỉ có thể nhớ kỹ mình, chỉ có thể là của hắn, hắn muốn đào người khác trong lòng nàng ra cả gốc, toàn thân đều phải nhiễm khí tức của hắn. Cuồng loạn va chạm làm hắn không ngừng kêu: "Sính Nhi, nàng là của ta, ta không cho phép trong lòng nàng có người khác..."

Sau đó hắn thoáng nghỉ ngơi một chút, ôm Sính Đình nửa hôn mê đến phòng tắm. Vô cùng ôn nhu giúp nàng lau rửa thân thể.

Nhìn dấu vết hồng hồng tím tím trên người nàng, còn có cái kia sưng đỏ không chịu nổi. Trong lòng  Hiên Viên Húc không phải không có chột dạ, đợi nàng tỉnh lại, nhất định sẽ hận chết hắn, đồng thời trong lòng hắn lại ẩn ẩn có chút đắc ý, lúc trước nàng giãy giụa lợi hại, nhưng về sau vẫn lại yêu kiều đón ý nói hùa với sự tiến công của hắn, lúc này hắn thân là nam nhân kiêu ngạo không khỏi thỏa mãn, để cho hắn cảm thấy kỹ thuật của mình tiến bộ rồi.

Tâm tư Hiên Viên Húc thay đổi trong nháy mắt, đúng là thân thể cường kiện cực kỳ trực tiếp rất đơn giản, dù sao cũng là thực tủy tri vị, lại tuổi huyết khí phương cương. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hai người lại trần truồng, nam nữ trẻ tuổi cùng một chỗ, lại là người mình thích, đã không thể không làm chuyện gì, da thịt hai người đụng nhau đều cảm giác mất hồn tê dại, huống chi còn là tư thế mẫn cảm chọc người này.

Nhìn dãy núi phập phồng  trước mắt, cảnh đẹp mê hồn người, nhớ tới hai người gắt gao hơp lại cực hạn hoàn mỹ, làm sao hắn  có thể nhịn được. Vì thế hắn vừa tràn đầy đau lòng thương tiếc Sính Đình, cảm thấy mình thật sự là không bằng cầm thú, vừa không để ý nàng nũng nịu hừ hừ kháng nghị, ôm nàng lăn qua lăn lại ở trong hồ.

Lúc đó  dù Sính Đình muốn phản kháng hắn, cũng hoàn toàn vô lực. Chờ hắn ăn thỏa thuê, cảm thấy mỹ mãn, vẻ mặt thoả mãn; Sính Đình đã sớm hôn mê. Hắn thay nàng kiểm tra một chút, sau đó tẩy trừ hai người, liền ôm nàng lên giường nhỏ bên cạnh ao cùng ngủ thiếp đi.

Sính Đình vừa rồi hơi vừa động, hắn đã lập tức tỉnh táo lại, đáy lòng đã sớm tính toán tốt, chờ nàng tỉnh lại vô luận mắng hắn, đánh hắn  như thế nào --- nếu nàng còn có khí lực mà nói, nhất định hắn sẽ  khuất phục nịnh hót, tùy nàng xoa nắn, cho đến khhi nàng nguôi giận mới thôi, lúc này tất nhiên là nỉ non mềm giọng, mọi cách cũng phải dỗ giai nhân nở nụ cười.

Sính Đình nhìn bộ dáng không có da mặt kia của hắn, biết tức cũng chỉ tức không, lúc này hắn nói lời hay, đến lúc đó chỉ cần nghĩ muốn, còn không phải không quan tâm, liền liếc xéo hắn một cái, cũng không để ý hắn, xốc chăn lên liền muốn đứng dậy. Cũng không biết lúc này  là giờ nào, không biết Quai Quai có tìm đến không?

Lại bị Hiên Viên Húc vươn tay đè lại, thấp giọng nói "Không được thức dậy sớm như vậy!" Dứt lời, ấn Sính Đình trở lại vào chăn, từ trên bàn nhỏ trên đầu giường nhỏ lấy một ly sữa bò ấm, mấy khối điểm tâm nhỏ qua, "Ngoan, ăn trước mấy khối điểm tâm đã."

Lúc này Sính Đình cũng cảm thấy bụng đói kêu ùng ục, yết hầu bắt đầu khởi động, liền uống sữa bò trong tay hắn, ăn vài tiếng điểm tâm, lúc này mới khôi phục chút khí lực, cảm giác cả người sống lại, không nhịn được oán hận than phiền nói: "Về sau nếu chàng không tin ta nữa, ta liền dẫn Quai Quai đi tìm Y Nhân, vĩnh viễn không trở lại nữa."

"Không được! Thế nào cũng không cho nàng đi!" Hiên Viên Húc ôm chầm lấy nàng, cúi đầu, tránchạm trán nàng, thổ lộ tiếng lòng: "Ta tin tưởng nàng, ta chỉ hâm mộ đố kị tình bằng hữu giữa các ngươi, về sau ta sẽ tận lực thay đổi, nàng xem ta đối với nàng tốt như vậy, liền ở bên cạnh ta có được hay không."

Sính Đình yên lặng không nói gì thật lâu sau, sau đó mới duỗi cánh tay vòng qua eo hắn, "Nhìn biểu hiện của chàng, nếu không thì ta và Quai Quai cũng không cần chàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.