Chương trước
Chương sau
Edit: Lệ Hy

Gần đây An Thân Vương phát giác ra Quai Quai càng ngày càng ngủ ít hơn, thời gian mở to mắt chơi đùa nhiều hơn so với trước kia, thích nhìn đồ  sáng bóng, sẽ phát sáng gì đó. Trước kia cần cổ mềm như bột cũng trở nên cứng cáp hơn, nghe thấy chỗ nào có thanh âm hoặc là động tĩnh, sẽ đột nhiên đầu phấn điêu ngọc trác xoay xoay nhìn về phía phát ra âm thanh. Cặp mắt đen lúng liếng giống như bảo thạch thẳng tắp nhìn chằm chằm, miệng thường xuyên "Ân ân a a y y..." Có đôi khi hắn cảm giác thực là  nhàm chán, lại vẫn thích để ngón tay bé xíu mũm mĩm  gặm trong miệng.

Phần lớn thời gian ban ngày Quai Quai ở Thanh Ngọc hiên, bộ dáng ngọc tuyết đáng yêu của bé, làn da nhỏ trắng hơn tuyết hơn sương, không thích khóc chỉ thích cười, quơ tay nhỏ cả ngày y y nha nha chọc người yêu thích. Đừa một lúc là cười khanh khách, Tần ma ma và bọn nha đầu không ngừng yêu thích, thường xuyên dùng đồ chơi nhỏ dụ dỗ bé, bé cũng cực kỳ hưng phấn cực kỳ cổ động, nằm  trong lòng Sính Đình, khoa tay múa chân vui vẻ theo. Dù sao tinh lực của trẻ sơ sinh cũng có hạn, ngủ nhiều mới có thể lớn nhanh. Cho nên buổi tối trở lại chỗ An Thân Vương, phần nhiều Quai Quai đã ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ rất sâu.

Ở dưới đèn An Thân Vương nhìn Quai Quai ngủ ngon, ánh mắt ngay cở chớp cũng không nỡ. Cặp mắt linh hoạt ngây thơ của bé giờ phút này bởi vì ngủ say mà khép lại, đuôi mắt xếch lên, trên hai má trắng nõn nổi lên hai mảnh đỏ ửng, lông mi đen tuyền thật dài che trên gương mặt nhỏ nhắn, tạo thành hai bóng mờ, cái mũi nhỏ hơi nhếch lên, miệng nhỏ đỏ thắm khẽ chu, trong lúc ngủ say  vẫn mang theo vẻ đẹp tuyệt trần vô tội yếu đuối của mẫu thân  và cao quý tuấn nhã của Hiên Viên Húc.

Nhìn bé bướng bỉnh đáng yêu, chọc người mến yêu,  An Thân Vương cảm giác trái tim cũng sắp  tan chảy,  không nhịn được cúi người, hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của bé. Trước kia An Thân Vương cũng hôn Quai Quai như vậy, mỗi lần bé đều chỉ kháng nghị ấp úng động động miệng nhỏ hồng hào vài cái, sau đó an tĩnh tiếp tục đi ngủ. Hôm nay không biết vì sao, bé lại đột nhiên khẽ  "ân hừ", tiếp theo ánh mắt đen lúng liếng mở to, hình như là  ánh sáng chọc đến mắt bé, bé nhắm mắt lại rồi phút chốc mở, sau đó vô cùng ngây thơ nhìn An Thân Vương, miệng nhỏ toét ra nụ cười ngọt ngào.

"Ai...! Quai quai tiểu tâm can!" An Thân Vương yêu thương hôn bé một chút, thấy bé thức dậy, cho rằng bé muốn đi tiểu, lập tức thuần thục ôm bé, xuy tiểu cho bé.

Tiểu tử kia  có lẽ đã nhịn tiểu, chim nhỏ vểnh lên đái rất xa. An Thân Vương nhìn chim nhỏ tinh thần chấn hưng giữa đùi bé, ánh mắt vui mừng cũng đã nheo lại. Nhưng mà đái xong tiểu tử kia cũng không ngủ, nằm trong cũi đong đưa, đầu xoay xoay, an tĩnh nhìn ánh sáng, miệng nhỏ nhắn hồng hồng khẽ nhếch, giống như có chút tò mò.

An Thân Vương sợ bé bị đói, liền gọi bà vú cho hắn uống sữa. Bé ăn no một trận, vẫn không hề buồn ngủ, dùng móng vuốt nhỏ gắt gao nắm chặt một ngón tay của tổ phụ chơi đùa, ánh mắt lấp lánh nhìn chung quanh xem đến xem đi, vui vẻ đá chân nhỏ, thường thường vươn cái chân trắng nõn nà đến bên miệng An Thân Vương. An Thân Vương làm bộ mút mút chân trần của bé, chẳng những bé không sợ hãi, ngược lại cao hứng cười khanh khách không ngừng.

Hai tổ tôn chơi đùa không biết mệt, chơi đùa một lúc liền chơi đến trời tờ mờ sáng, sau đó một già một trẻ ngáp, xoa mắt đi ngủ.

Liên tiếp vài ngày, Quai Quai đến Thanh Ngọc hiên đều ngáy o o, Sính Đình cảm thấy rất kỳ quái. Hôm nay vừa lúc là ngày mộc hưu ( ngày nghỉ) của Hiên Viên Húc, hắn còn ; trông ngóng chơi đùa một ngày  với con trai đáng yêu của hắn rồi. Trong ngày thường hắn thao luyện quân đội ở đại doanh, lúc về phủ không sai biệt lắm chỉ có thể nhìn hài tử một cái, đùa bé cười khanh khách hai tiếng, sau đó Quai Quai sẽ được phụ vương tiếp đi.

Bởi vì thời tiết dần dần nóng lên, Quan Quai mặc cực ít, che chăn nhỏ mỏng ngủ  trên giường nệm, ánh mắt Hiên Viên Húc mềm mại, ngón tay xoa xoa mái tóc mềm của Quai Quai, thấy bé hơi ra ồ hôi, vội vàng vén chăn nhỏ lên thay bé. Sau đó không ngừng lần mò tay nhỏ cũng cầm gắt gao ngay cả khi bé ngủ, còn có bàn chân mềm mại, trong lòng mềm không được. Này thật sự là vật nhỏ thần kỳ, mới vừa sinh ra đã mềm, nho nhỏ, để cho hắn vừa yêu vừa sợ, chung quy sợ mình không nắm giữ được lực đạo  tốt làm đau bé, nhưng chỉ là đứa nhỏ  thơm thowm mềm mềm, lại có thể khuấy động chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn!

Trước kia hắn cảm thấy tiểu hài tử vừa ầm ĩ lại phiền, nhưng nhi tử của mình thấy thế nào cũng đáng yêu. Có một lần hắn giơ Quai Quai lên cao chọc bé chơi, đứa nhỏ này chẳng những không sợ lại còn khanh khách vui vẻ, sau cùng có thể là biểu hiện cảm thấy của phụ thân bé không tệ, cực kỳ hưng phấn mà thưởng phụ thân bé một đầu nước tiểu đồng tử (bé trai)chính cống.

Nước tiểu nong nóng mang chút mùi tanh tưởi giội lên Hiên Viên Húc sửng sốt, nếu dựa theo phản ứng thường ngày của hắn, khẳng định sẽ lập tức ném hài tử cho bọn nha đầu. Mà khi đó thân thể hắn cương cứng, không nhúc nhích tí nào, vẫn cứ ngửa mặt nhận lễ rửa tội bằng nước tiểu đồng tử. Mãi đến khi Quai Quai đái xong một giọt cuối cùng, mới ném hắn cho bọn nha đầu thật sự vất vả đang cố nén cười. Ngẫm lại cũng không thể tưởng tượng nổi, chính là vì các lão nhân nói tiểu hài tử đang tiểu tiện không thể bị cắt ngang, sợ bị bệnh, cho nên một người thích sạch sẽ như hắn, ngay cả nước tiểu của Quai Quai lại có thể chịu được.

Mùi trên người Quai Quai rất dễ chịu, mùi sữa lại thêm làn da non mềm nữa, càng ngửi càng muốn nữa, Hiên Viên Húc  không nhịn được cúi người, hít vài hơi thật sâu hương vị dễ ngửi trên người Quai Quai, hôn "bẹp" một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé.

Trong lúc ngủ mơ Quai Quai cau cái mũi nhỏ đáng yêu, miệng nhỏ chu chu, mắt nhắm lại tự mình lật người lại, biến thành

nằm sấp trên giường, mông vểnh cao nằm úp sấp, tiếp tục ngủ. Có đôi khi bé cực kỳ thích nằm sấp ngủ, Sính Đình sợ bé ngủ như vậy hít thở không tốt, thường xuyên thay bé lại người lại.

Hiên Viên Húc nhìn bé thật sự  quá đáng yêu, nở nụ cười ha ha, vừa hôn trên  cánh tay nhỏ vừa đến sau cùng, hắn vẫn chưa thỏa mãn nhẹ nhàng cắn một chút trên mông nhỏ đang cong lên của Quai Quai, sau đó ngẩng đầu, không cam lòng nói: "Tại sao nó thích ngủ như vậy? Mỗi ngày đều như thế sao?"

Sính Đình có chút lo lắng nói: "Mấy ngày hôm trước chơi đùa cũng vui, tay nhỏ chân nhỏ đá loạn giẫm đạp, mấy ngày nay giống như là ngủ không đủ, cả ngày lật cái mông nhỏ ngáy o o."

Hiên Viên Húc hơi trầm ngâm chút, ôm chầm Sính Đình, hôn nàng  một chút, trầm thấp nói: "Không cần lo lắng, triệu thái y đến xem thử."

Chỉ chốc lát, thái y dở khóc dở cười rời khỏi phủ An Thân Vương.

Vẻ mặt Sính Đình khinh bỉ nhìn An Thân Vương, người nói người là một đại nhân, vì để chơi đùa cùng bé mà đảo điên ngày đêm chẳng phân biệt được.

Hiện tại Quai Quai là đầu quả tim trên người An Thân Vương, người nào cũng không  thể thay thế. An Thân Vương sợ Sính Đình vì sai lầm lần này của hắn mà không cho hắn mang Quai Quai, vội vàng cam đoan không bao giờ mang mang như vậy  nữa, về sau nhất định để cho Quai Quai ngủ ngon giấc, phàm là hắn sai lầm một lần nữa, mặc cho nhi tức xử trí.

...

Một đêm xuân tình hoa tan, trước gương mỹ nhân mệt mỏi vẽ lông mày.

Sính Đình ngồi ở trước gương, để cho nha hoàn Tiểu Miêu vấn tóc thay nàng. Thính Vũ gả cho Tiểu Bắc xong, thành tiểu tức phụ trẻ tuổi, cũng thành vợ quản sự Thanh Ngọc hiên, cả ngày vội vàng không thấy bóng người, tất nhiên là không thể hầu hạ bên người Sính Đình rồi.

Hiên Viên Húc luyện  võ xong, lúc trở về, nhìn thấy mỹ nhân dậy muộn, đang trang điểm trước gương, búi tóc vén lên, trên búi tóc đen cắm nghiêng một trâm bạc, cả người khinh sam (áo nhẹ) Thanh lịch, ăn mặc giống như Tây Thi.

Hắn đơn giản dựa trước cửa lẳng lặng nhìn, con ngươi sâu thẳm tràn đầy thâm tình làm say lòng người. Ánh mặt trời xuyên  qua màn lụa mỏng chiếu vào, lốm đa lốm đốm chiếu vào thái dương của Sính Đình, giống như có ánh vàng lóng lánh tỏa ra, càng nổi bật lên vẻ đẹp tuyệt sắc vô song, đẹp như lạc thần của nàng, Hiên Viên Húc mỉm cười nhìn kiều thê của mình, trong lòng là một mảnh yên lặng thỏa mãn.

Từ trong gương thấy hắn ôm cánh tay nghiêng người dựa, Sính Đình không nhịn được cười, xoay người nhìn Hiên Viên Húc, trêu tức nói: "Lông mày ta vẽ thế nào?" Người khác đều là trượng phu vẽ mày cho thê tử, hắn lại chỉ vẽ giúp nàng lúc không có bọn nha đầu, lại đơn thuần là đùa nháo, chẳng những không khéo hơn, còn muốn vẽ lông mào của nàng đến loạn thất bát tao, mỗi lần đều phải trang điểm một lần nữa. Hễ là bên người nàng có một nữ nhân tồn tại, tư thái của hắn sẽ cự tuyệt xa xa phòng tránh, phong độ nhanh nhẹn mỉm cười nhìn nàng.

Nàng lặng yên đứng lên, xiêm y buộc chặt vào người, lộ ra dáng người thon thả mê người, từ khi sinh Quai Quai xong, bộ ngực sữa của nàng càng đầy đặn hơn trước kia, lại càng xinh đẹp phong tình hơn vài phần trước kia không có. Mà nụ cười dịu dàng của nàng càng nổi bật lên khuôn mặt đẹp tuyệt nhân gian của nàng. Hiên Viên Húc nháy cũng không nháy dừng ở trên người nàng, chỉ cười không nói. Nàng thật sự là lớn lên đẹp đến mức động lòng người, làm cho không người nào có thể kháng cự, để cho hắn chỉ nghĩ muốn giấu nàng, không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng.

Sính Đình bị nụ cười của hắn làm cho trên mặt phớt lên đóa mây hồng, che giấu oán trách nói: "Chỉ biết quấy phá, nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua? Đầu đầy mồ hôi,  còn không đi tắm?"

Hiên Viên Húc liền đứng  bất động ở cửa, bình tĩnh cười nàng như vậy, cũng không nói gì, trái lại nhìn Sính Đình có chút kỳ quái. Sính Đình không nhịn được đi qua, hỏi hắn: "Chàng đang nhìn cái gì? Trên mặt ta có sai chỗ nào à?"

Hiên Viên Húc hé miệng cười giảo hoạt, một tay ôm chầm eo của nàng, gắt gao ôm vào lòng, thấp giọng nói bên tai nàng: "Đêm qua động phòng nến đỏ tắt, đợi trời sáng trước lạy cữu cô, điểm trang vừa dứt thì thầm hỏi, họa mi đậm nhạt đúng không? Ha ha!"

Lại bị hắn đùa giỡn nữa rồi! Sính Đình vừa tức vừa thẹn, đảo mắt liền đánh giá, bọn nha đầu trong phòng đều đã chạy không thấy bóng người, vì thế đẩy hắn ra, vung đôi bàn tay trắng như phấn  lên liền muốn đánh hắn, hiện tại nàng càng ngày càng bạo lực, nghiện đánh hắn.

"Nhưng không cần động tay động chân." Hiên Viên Húc duỗi nắm lấy tay nhỏ của nàng nắm trong  lòng bàn tay, để bên miệng hôn, sau đó thấp giọng yêu cầu nói:" Bồi phu quân đi tắm rửa được không?"

"Không biết xấu hổ! Tối qua không phải mới..." Sính Đình mặt càng đỏ hơn, trách móc hắn, thủy mâu ẩn tình gợn sóng mênh mông, uyển chuyển động lòng người. Hai ngày này thời tiết dần dần nóng, Quai Quai được An Thân Vương và vương phi mang tới biệt trang chơi đùa, hắn càng không quan tâm, càng nghiêm trọng hơn với trước kia. Tối hôm qua hăng hái dâng cao chơi đùa đến nửa đêm, bằng không thì sao nàng có thể ngủ thẳng lúc này mới dậy.

"Chậc chậc! Nương tử, nàng thực tà ác, quá không thuần khiết, suốt ngày chỉ nhớ chuyện này, nhân gia chỉ muốn nàng giúp đỡ  chà lưng đấm bóp lưng, nói chuyện phiếm đơn thuần." Miệng Hiên Viên Húc chậc chậc, vẻ mặt chỉ trích nói, dừng một chút, rất nhanh lại nói tiếp: "Nhưng mà nếu nàng nguyện ý, phu quân cũng vui lòng hầu hạ nàng..." Hiên Viên Húc cố ý dừng chuyện lại, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tràn đầy đỏ ửng của nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy cười như không cười.

"Quỷ mới nguyện ý!" Sính Đình mặt bạo hồng, rốt cuộc là ai không thuần khiết hả? Là ai tà ác hơn chứ? Có còn thiên lí hay không,  thật sự cực kì tức giận, đưa chân liền đá giữa đùi hắn. "Ta cho chàng lên mặt."

"Oa! Nương tử, nàng độc ác lắm! Mưu sát chồng." Hiên Viên Húc lập tức buông tay nhỏ của nàng ra, thò tay nhanh nhẹn bắt lấy cẳng chân mảnh khảnh của nàng, bàn tay to thon dài nắm xong liền không buông ra, sau đó một cánh tay kia còn không ngừng vuốt ve trên chân nàng, thấp giọng cười nói: "Ta còn muốn cho Quai Quai đệ đệ muội muội, nếu nàng không cẩn thận làm gãy nó, không phải thật sự muốn ta làm hòa thượng đi." Ngoài miệng trêu đùa, tay hắn không có  ý tốt càng sờ càng lên trên chân nàng, trước mắt đã sắp sờ  đến đùi ấm áp của nàng.

Thân thể Sính Đình mẫn cảm run run, toàn thân không khỏi mềm nhũn, vốn một chân kim kê độc lập (gà vàng không phụ thuộc),lúc này lại càng chống đỡ không nối muốn ngửa về phía sau, vì thế để giọng mềm mại nói, "Chàng buông trước."Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

"Về sau còn như vậy, ba ngày nàng cũng đừng nghĩ xuống giường." Mặt Hiên Viên Húc hiện lên vẻ đắc ý, ghé vào bên tai nàng trầm thấp uy hiếp, biết nghe lời phải mà buông chân của nàng ra, sau đó duỗi cánh tay ôm thân thể mềm mại của nàng.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Sính Đình cực kì sợ hắn nói được thì làm được, gật đầu như giã tỏi, ôm lấy bàn tay to của hắn lắc lắc, làm nũng nói: "Gia, ta cũng không dám nữa." Trừ bỏ bảo bối kế, mỹ nhân kế cũng  không thể thiếu.

Cực kỳ rõ ràng bộ dáng muốn được ủng ái này của nàng lấy lòng Hiên Viên Húc thật sâu. Con ngươi đen của hắn càng phát ra sâu thẳm, tỏa sáng lấp lánh, đáy mắt không hề che dấu sung sướng nữa, biết nàng cũng không phải một năm hai năm, chưa bao giờ thấy nàng  cười tự nhiên như vậy, vô cùng xinh đẹp làm nhìn đến hứng thú.

Hiên Viên Húc nhất thời mặt ngọc rực rỡ, mặt mày ẩn tình, sóng mắt lưu chuyển liếc nàng một cái, khóe miệng hơi vểnh, rũ mắt xuống, thấp giọng dụ dỗ nói: "Nàng có muốn biết vì sao ta thích nàng như vậy không? Thích điểm nào của nàng nhất?"

"Muốn nha?" Sính Đình không cần nghĩ ngợi gật đầu nói, trong lòng cũng tò mò, nàng từ đầu đến cuối cũng không biết vì sao hắn thích nàng như vậy, không biết chỗ nào của mình có thể hấp dẫn bá vương này yêu thương.

"Đến, tướng công tỉ mỉ nói cho nàng nghe!" Hiên Viên Húc nhẹ nhàng mổ lên môi của nàng, khóe miệng treo lên nụ cười quỷ dị, ôm lấy nàng đi đến gian phòng phía sau.

"Gia, thế tử phi, Liễm Diễm chủ đến bái phỏng thế tử phi!" Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói bình tĩnh vô ba của Đại Nhã. Thở dài, mỗi lần chỉ cần là lúc  thế tử cùng thế tử phi thân mật cùng một chỗ, Hiểu Phong ba người các nàng luôn luôn đùn đẩy nhau vào, cuối cùng tất nhiên là đẩy nàng ra nhận lấy cái chết. Bởi vì biểu tình  trên mặt nàng ít, bẩm báo chuyện nhìn qua việc chung làm chung, rất giống hồi sự như thế, không hơn.

Cước bộ của Hiên Viên Húc dừng lại, hơi có chút ảo não, mắt thấy thịt béo hôm nay đã đến bên miệng lại muốn bay, không cam lòng nói: "Để cho nàng chờ, nói thế tử phi có chuyện quan trọng đang vội."

"Đừng!" Sính Đình vội vàng gọi Đại Nhã lại, hơi hơi trừng mắt nhìn Hiên Viên Húc, sau đó ngoiaf mặt nói với Đại Nhã: "Đại Nhã, mời Liễm Diễm huyện chủ đến tiểu trúc (nhà nhỏ bắng trúc) Tử Đằng, trà ngon nước tốt điểm tâm chiêu đãi nói thế tử phi đang chỉnh trang, lập tức sẽ đến."

Đại Nhã lĩnh mệnh mà đi. Hiên Viên Húc lại không vừa ý, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của Sính Đình lại, hung hăng hôn vài cái, bất mãn nói "Rất không dễ có thể cùng gia một lúc, nàng ta quan trọng hơn ta?"

Sính Đình  đang âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, Hiên Viên Liễm, làm sao có thể đến bái phỏng mình? Vì thế thuận miệng lấy lệ với hắn: "Tướng công chàng là quan trọng nhất, ai cũng không thể so được với chàng, Quai Quai cũng xếp sau tướng công."

Hiên Viên Húc cũng không phải dễ gạt, nghe thấy nàng ví mình và Quai Quai, tự nhiên nhìn ra trong lời của nàng có ý  qua loa, liền vui mừng cười nói với nàng: "Thích! Coi bộ dáng không yên lòng của nàng này, người không có tâm, lúc này phu quân đại nhân đại lượng, buông tha nàng, nhưng mà nàng phải biết tri ân đồ báo (báo đáp),để cho phu quân vừa ý, trong lòng thoải mái mới được." Nói xong, hai tay quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, để cho nàng thật sự nhìn vào hai mắt của mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.