Chương trước
Chương sau
Edit:Lệ Hy

Một buổi sớm tinh mơ, gần nhất trong kinh thành làm người khác chú ý nhất, tranh luận nhất thì trước đại môn Chương phủ đã có mấy chiếc xe ngựa dừng lại, mà từ trên những chiếc xe này còn không ngừng chuyển xuống đủ loại đồ vật, cả nhà Cương phủ từ trên xuống dưới đều vui sướng.

Sính Đình ngồi trên xe ngực trực tiếp chạy vào trong viện, dừng lại. Tính Vũ và bốn nha đầu xuống xe trước, Sính Đình đỡ cánh tay của Thẩm Y Nhân, hai người lần lượt xuống xe.Trong sân, hai hàng gia nô và tỳ nữ đứng chỉnh tề, thấy hai vị tiểu thư y phục hoa lệ xuống xe ngựa, đồng loạt quỳ xuống xoàn xoạt, kêu lớn: "Nô tỳ (nô tài) cung nghênh tiểu thư hồi phủ!" 

Sính Đình hơi giật mình, Chương phủ sau khi phụ thân mất đi, hóa ra một số gia nô đều muốn một tay che trời bị Triệu thị nên đuổi thì bị đuổi, nên phạt thì phạt, nên bán thì bán. Tất cả loạt trừ một lần, đổi thành người của chính nàng. Chỉ có vài nô bộc cũ trung thành tận tâm bị Triệu thị đuổi đến một thôn trang bỏ không, mặc cho bọn hắn tự sinh tự diệt, thế nào còn có nhiều nô bộc như vậy?

Lúc này, một giọng nói hơi có vẻ nghẹn ngào truyền đến: "Tiểu thư cát tường! Lão nô... Lão nô cung nghênh tiểu thư hồi phủ."

Sính Đình lập tức đã tỉnh hồn lại, cảm thấy giọng nói này hình như có chút quen tai, có chút không dám tin nhìn theo giọng nói đã từng hi vọng,, đã thấy một người trung niên mang bộ dáng một vị quản gia đến quỳ trên mặt đất, nàng sửng sốt một chút, trong mắt lập tức dần dâng trào lệ nóng: "Đức thúc? Là ngươi sao?" Chợt buông cánh tay của Thẩm Y Nhân ra, tức xoay người lại nắm tay người đang quỳ trên mặt đất: "Đức thúc, mau đứng lên!"

"Lão nô không nên phiền tiểu thư!"!" Đức thúc vội vàng tự đứng lên, kích động quan sát tiểu thư vài lần, nhất thời lão lệ tung hoành: "Tiểu thư lớn lên thật đẹp mắt, giống như tiên nữ trong tranh vậy, không ngờ tiểu thư ngài còn nhớ rõ lão nô!"

Sính Đình nghẹn ngào gật đầu,luôn miệng nói: "Còn nhớ, còn nhớ mà, khi còn bé đều là Đức thúc che chở ta mà!" Sau đó quay về phía gia nô và tỳ nữ đang quỳ trong viện nói: ""Các ngươi cũng đứng lên đi!" 

Lúc này Thính Vũ cũng đi lên, ánh mắt hồng hồng kêu một tiếng Đức thúc.

Đức thúc vội vàng lau khô nước mắt, nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Là nha đầu Thính Vũ sao! Lớn thành đại cô nương còn thanh tú như vậy, thay đổi đến nỗi Đức thúc cũng không nhận ra."

Thính Vũ chứa đầy nước mắt, mặt đỏ bừng, ba người chủ tớ nhất thời nước mắt rưng rưng.

Thẩm Y Nhân đang bên cạnh kéo tay áo Sính Đình, ý bảo Sính Đình qua nhìn, Sính Đình lấy khăn tay lau mặt, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Hiên Viên Húc lẳng lặng đứng im dưới tàng cây, ánh mắt trong trẻo, cười yếu ớt, thấy Sính Đình nhìn qua, hàng mi thật dài của hắn chớp chớp, ý cười bên khóe miệng lại hơi mở ra.

Dưới ánh mặt trời Sính Đình chậm rãi đi về phía hắn, gió nhẹ khẽ lướt qua làn tóc đen mềm suôn thẳng bên hông, làn váy màu đỏ tươi bay bay, như thơ như họa. Nàng đứng ở trước mặt hắn, Nàng đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong thủy mâu có ánh lệ lóng lánh lại có lúm đồng tiền như hoa, đẹp đến nỗi làm cho lòng người run động, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn chàng!"

Ánh mắt của Hiên Viên Húc càng phát sáng, nụ cười trên mặt càng sâu, đưa tay nhẹ lau mồ hôi trên trán nàng, "Mệt mỏi sao! đi nghỉ ngơi trước, ta đã an bài hộ vệ, Đức thúc cũng rất tài giỏi, nàng không cần lo việc gì khác, chỉ cần để ý ăn ngon ngủ ngon, dưỡng thân thể cho tốt, chờ ta đến thú nàng thôi!"

Sính Đình đỏ mặt cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Chàng mau trở về đi! Trong lòng ta đều rõ." Hắn quay về Chương phủ với nàng, vẫn bận đến bây giờ, nhất định cả An vương phủ trên dưới cũng định đang chờ hắn.

Hiên Viên Húc đi rồi, Sính Đình cũng rất là mệt mỏi, chỉ truyền Đức thúc vào hỏi vài câu đơn giản, liền cũng Thẩm Y Nhân đi viện Thải Vi trước đây nghỉ ngơi.

Từ sau khi Triệu thị và Chương MInh Châu mất, Chương phủ vẫn không bố trí gì. Hiên Viên Húc nghĩ Chương Bảo Lâm là đệ đệ duy nhất của Sính Đình, liền đưa hắn đến Viêm Dương cốc điều dưỡng thân mình, khi Hương di nương sinh Chương Bảo Lâm, bị Triệu thị mua chuộc bà mụ, tạo ra chứng bệnh băng huyết đêm đó hồn về trời. Cho nên từ nhỏ thân thể của Chương Bảo Lâm không tốt, cũng may hắn là nam đinh duy nhất của Chương phủ, Triệu thị vẫn mời đại phu xin dược vì hắn, gắng gượng sống tiếp.

Lúc đầu Hiên Viên Húc bảo người ta xử lí Chương phủ chỉ là muốn lưu cho mình một kỉ niệm về Sính Đình, chí ít nàng từng sống ở chỗ này, có khi hắn suy nghĩ khi Sính Đình lẻn vào Thải Vi viện, đứng ở chỗ đó lặng lẽ nhớ nàng, tựa hồ như vậy có thể đến gần nàng hơn một chút.

Hiên Viên Húc tìm kiếm mấy người nô bộc cũ bị Triệu thị đày đến thôn trang khi, cuộc sống của mấy nô bộc này trôi qua rất khó khăn, trong đó thì có Đức thúc hầu hạ Chương thám hoa từ nhỏ. Thôn trang thu hoạch không tốt, bọn họ cũng chỉ có thể sống qua dựa vào làm công ngắn hạn. Vì thế Hiên Viên Húc lại để cho bọn họ quay về quản lí Chương phủ, từ từ đợi chủ nhân của bọn họ Chương Bảo Lâm trưởng thành.

Chờ sau khi hắn tìm được Sính Đình mà mừng rỡ như điên, tuy rằng người ở bên cạnh nàng ở Yến Viên, thành Phi Vũ, những đã sớm truyền tin bảo thuộc hạ đến Chương phủ tu sửa cho tốt tất cả một lần nữa, cũng khiến người của hắn ở thành Phi Vũ và các nơi chọn mua vật phẩm chuyể nvào Chương phủ, chỉ chờ Sính Đình hồi kinh chuẩn bị xuất giá.

Sính Đình sau khi nghỉ ngơi chút, Hiên Viên Húc liền qua đây bồi nàng đi tế bái trước mộ phần của phụ mẫu nàng. Hai người mang theo tiền giấy, nhang nến mà Đức thúc đã chuẩn bị tốt trước đó, đến trước phần mộ của Chương Ngọc Long và Thanh Mặc, quét mộ, nhổ cỏ, đắp đất. Tất nhiên là Sính Đình quỳ trước phần mộ phụ mẫu đau xót khóc lóc, kể một hồi với phụ mẫu âm dương cách biệt, cũng không quản bọn họ có nghe được hay không. Hiên Viên Húc cẩn thận tỉ mỉ mà quỳ bên cạnh nàng, lấy thân phận con rể trịnh trọng cam đoanvới nhạc phụ nhạc mẫu nhất định sẽ đối xử với Sính Đình thật tốt, xin hai vị yên tâm gả nữ nhi cho hắn.

Từ lúc sau khi Sính Đình quay về Chương phủ, ngoài phủ vẫn có thủ vệ mà Hiên Viên Húc phía đến, rất nhiều người đã muốn gặp Chương tiểu thư trong truyền thuyết một chút, cũng vào không được cửa chính, nhưng lúc này lại không ngăn được một người, đó là phu nhân Định Quốc công Lô thị -- lão nương của Hàn Tư Luật.

Hàn Tư Luật vừa về đến phủ Định Quốc công, Lô phu nhân một là không chút quan tâm đến thân thể của nhi tử có an toàn không, hai là không quan tâm nhi tử đã ăn uống gì chưa, chỉ nhớ một việc, nhi tử này của nàng lưu manh vạn năm, lúc nào mới định hoàn lương đây. Lần này Hàn Tư Luật nói ra, đã không phiền muộn cũng không chạy trốn, thẳng thắn với lão nương của hắn là đã có người trong lòng. Chỉ là hắn cạo đầu chịu một đầu nhiệt, cô nương nhà người ta có vẻ không điểu hắn, hắn cũng rất phiền não, làm thế nào mới có thể giành được trái tim của giai nhân.

Lúc này Lô phu nhân vỗ bàn đứng dậy, ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, trực tiếp bảo Hàn Tư Luật yên tâm, việc này giao cho lão nương sẽ chắc chắn, đảm bảo hắn có thể ôm được mĩ nhân về. Trước kia nhi tử này của nàng chướng mắt người ta, càng không chịu gặp người ta, kéo dài đến sắp hai mươi lăm tuổi, không chịu lập gia đình. Nàng cũng có chút nản lòng thoái chí, con cháu thế gia nhà ai cũng không lớn như hắn vậy, sống chết không chịu thành thân nữa! Người khác lại nghi ngờ hắn có ham mê bất lương gì hoặc là có tật xấu không thể nói ra.

Bởi vì hôn sự của Hàn Tư Luật, nàng cũng có chút không có mặt mũi gặp người. Ai ngờ sơn trọng thủy phục nghi vô lộ(*),có hi vọng lại sợ, hiện tại có người hợp ý, còn là nhi tử thích, đương nhiên vị cô nương kia có thích nhi tử của nàng hay không không nằm trong phạm vi nàng lo lắng. Nàng bất chấp là lừa gạt, cướp đoạt, chiếm giữ hay thủ đoạn đê tiện gì, chỉ cần khiến người về đến phủ Định Quốc Công thì mọi việc không lo, về sau nàng rửa nhục trước những phu nhân kia, thể diện bên trong hay bên ngoài đều có, việc tốt bậc này chẳng phải khiến nàng nằm mơ cũng cười tỉnh.

Khi Lô phu nhân chưa xuất giá vào phủ Quốc Công thì đã có xuất thân là nữ nhi của tướng quân, thói quen làm việc mạnh mẽ vang dội, sáng sớm ngày hôm sau khi Sính Đình hồi phủ, liền cực kì kích động dẫn theo một xe lễ vật đến Chương phủ nhìn xem con dâu.

Thẩm Y Nhân bị ánh mắt lấp lánh ánh vàng kia của Lô phu nhân nhìn cả người nổi da gà không ngừng, muốn trốn phía sau Sính Đình ngay, xin thứ cho sự nhát gan của nàng, đối mặt với địch nhân lợi hại nhất nàng cũng chưa từng sợ hãi như vậy. Vị phu nhân nhỏ nhắn xinh xắn uyển chuyển hàm xúc này y phục hào phóng khéo léo, lúc giơ tay nhấc chân cũng có khí chất ưu nhã. Nhưng vừa thấy nàng và Sính Đình, trên khuôn mặt trắng nõn lập tức hiện lên lúm đồng tiền như hoa cúc, đôi mắt hạnh kia lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, miệng không ngừng kêu mỹ nhân, mỹ nhân, chỉ kém tò tay lau nước miếng bên khóe miệng. Nếu không phải nàng bày ra bộ dáng nửa đời từ nương (mẹ hiền),vẫn còn phong vận: thấy thế nào cũng giống một đại sắc lang. Nếu nàng không nói nàng là mẫu thân của Hàn Tư Luật, đánh chết các nàng cũng sẽ không tin nàng sẽ có nhi tử tuấn nhã như Hàn Tư Luật vậy.

Chờ hai người bọn họ hành lễ xong với Lô phu nhân, ánh mắt sáng ngời kia của Lô phu nhân đảo qua trên người hai người bọn họ, nụ cười trên mặt càng lớn, lâp tức tiến lên lôi kéo tay Thẩm Y Nhân, đồng thời miệng còn không ngừng gọi như là ruột thịt. Người không biết mà để ý còn tưởng rằng Thẩm Y Nhân là nữ nhi lạc đường nhiều năm của nàng.

Thẩm Y Nhân bình thường nhất định sẽ không ở gần một người xa lạ như thế, nhưng chạm đến ánh mắt trong suốt từ ái của vị phu nhân này, nàng lại chần chờ trong chốc lát, định bước chân lui về phía sau tránh đi cũng chậm nửa khắc. Vì thế, hai bàn tay nhỏ dài của nàng lập tức bị một đôi bàn tay ấm áp nắm trong lòng bàn tay, đôi bàn tay mềm mềm, rất ấm áp, rất là ấm nhuận, không giống tay nàng, mặc dù nhỏ dài nhưng xưa nay đều buốt lạnh.

Lô phu nhân mang vẻ mặt ôn hòa nắm tay Thẩm Y Nhân, trực tiếp nói rất có duyên với nàng, rất nhanh tháo một chiếc vòng tay có phong cách cổ đeo lên cổ tay của Thẩm Y Nhân. Thẩm Y Nhân vừa điịnh cự tuyệt, khuôn mặt của Lô phu nhân lập tức chuyển sang vẻ khổ sở, muốn khóc, hỏi nàng có ý ghét bỏ có phải hay không, giống như chỉ cần Thẩm Y Nhân gật đầu nói phải là nước mắt của nàng lập tức sẽ rơi xuống. Thẩm Y Nhân đột nhiên không muốn thấy vẻ mặt khổ sở của nàng, đành phải trái lương tâm an ủi Lô phu nhân, nói nàng rất thích, lúc này Lô phu nhân mới nở nụ cười vui vẻ giống như một hài tử.

Lô phu nhân vẫn không buông tay Thẩm Y Nhân ra, đối đãi như hài tử của mình, thỉnh thoảng thân mật vỗ nhẹ lên tay nàng hai cái, sau đó đau lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve hai cái. Loại cảm giác ấm áp được che chở ở trong lòng tay này thoáng chốc làm cho trái tim Thẩm Y Nhân hơi run lên, một loại tình cảm phức tạp chưa từng trải qua từ trước đến giờ, đột nhiên xuất hiện trong lòng của nàng, khiến cái mũi của nàng hơi cay cay. Khóe miệng của nàng hơi cong cong, nở một nụ cười xinh đẹp, thân thể thả lỏng buộc chặt mặc cho Lô phu nhân nắm chặt tay nàng nói lải nhải.

Sính Đình thấy bọn họ bây giờ không phải mẫu tử lại rất giống mẹ con, không khỏi nhếch miệng mỉm cười.

Lô phu nhân nói chuyện và hành động đều cực kì dịu dàng, ánh mắt yêu mến nhìn Thẩm Y Nhân, cũng không hỏi nàng nhà ở đâu, cũng không hỏi nàng trong nhà làm nghề gì, chỉ một mực hỏi nàng đến kinh thành đã thích ứng chưa, có quen nề nếp ở đây hay không, cơ thể có quen thủy thổ không, có muốn chuyển đến ở trong phủ Định Quốc Công hay không.

Cùng lúc đó nàng cũng không vắng vẻ Sính Đình ở một bên, rất ân cần hỏi nàng hạ nhân trong phủ trung thành không, muốn nàng phái mấy lão nhân qua đây giúp đỡ trông nom hay không, có cái gì khó xử cứ nói với nàng, không cần khách khí với nàng. Bộ dáng hòa ái dễ gần kia một chút cũng không giống một vị phu nhân cao cao tại thượng, thật như là một vị trưởng bối hiền lành của hai người bọn họ. Đương nhiên thái độ nàng ấy vô cùng thân thiết quen thuộc cũng không giống như là ngày đầu tiên gặp mặt các nàng, hai người các nàng giống như nữ nhi của chính nàng vậy, việc không lớn không nhỏ, đều lo lắng thay các nàng đến mọi mặt.

Không thể không thừa nhận, gừng càng già càng cay! Sức hấp dẫn như từ mẫu(mẹ hiền) của Lô phu nhân càn quét, thật sự là không thân không được! Cuộc chiến công tâm lần này, không đến hai ba ngày sẽ nắm chắc phần thắng, tấm lòng son của hai người Sính Đình và Thẩm Y Nhân sẽ không cứng rắn được, không cần đến một khắc liền quỳ dưới gối Lô phu nhân, vòng quanh Lô phu nhân y phục rực rỡ làm cho nàng vui vẻ thân thiết. Thẩm Y Nhân từng trải phong phú, kiến thức rộng rãi, từng nói những chuyện trang nghiêm khiến người ta buồn cười, chọc Lô phu nhân cười không dứt, trực tiếp than thở về tuổi mười tám.

Lúc rời khỏi Chương phủ, Chương phu nhân nở mày nở mặt, đầu ngẩng cao, lưng ưỡn thẳng, liếc mắt nhìn Hàn Tư Luật đến Chương phủ đón nàng trở về, trong mắt hạnh tràn đầy vẻ khinh thường, nàng vốn địnhdùng thái độ từ trên cao nhìn xuống đối với nhi tử, chỉ tiếc nàng không đủ cao, lớn lên thấp hơn Hàn Tư Luật một đoạn lớn, cho nên cố hếch cằm, hừ từ trong mũi một tiếng với nhi tử: "Hừ! Không có tiền đồ, hành gia (người trong nghề) vừa ra tay, đã biết có hay không, chí bảo gia truyền đang trên tay nàng, chạy tới chân trời cũng là tức phụ của phủ Định Quốc Công!"

Hàn Tư Luật nghe xong nhãn tình sáng lên, liền bái đầu, gọi thẳng: "Mẫu thân đại nhân uy vũ! Quốc công phu nhân uy vũ!" 

(*) Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ: Khi gặp phải những khó khăn không thể giải quyết bằng cách này thì sử dụng cách khác để giải quyết (baidu)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.