Chương trước
Chương sau
Edit: Lệ Hy 

Lại nói Thẩm Y Nhân trơ mắt nhìn Sính Đình và Thượng Quan Vân rơi xuống sơn động, nhìn cửa động khép lại. Nàng lại không kịp cứu bọn họ, tinh thần không khỏi rạn nứt, trên mặt rõ ràng là thần sắc hoảng sợ. Trong nháy mắt nàng tức giận đùng đùng, cả người kéo căng, chân khí trong toàn thân bạo động, y phục màu trắng và mái tóc đen dài bay cuồn loạn theo luồng khí tăng vọt, nhuyễn kiếm trong tay cũng không thừa nhận nổi phát ra tiếng âm ỉ.

Ánh mắt của nàng hơi đỏ sậm, từng đợt khí tức tàn ác xông lên trong lồng ngực. Trong mắt bắn ra lửa giận đủ để thiêu hủy tất cả, dung nhan điên đảo chúng sinh bị lửa giận hừng hực ánh lên giống như một nữ thần báo thù, băng lãnh, cao quý, khiến cho người ta không dám nhìn gần. Nàng lạnh lùng liếc những người trong động, môi mỏng khẽ mở, giọng nói rít qua kẽ răng: “Chịu chết đi!”

Trong động, mấy người  Dạ Xoa nhất thời đều nhìn đến ngây người, mở miệng nói: “Nữ tử này cũng rất xinh đẹp nha, không biết có tác dụng hay không nga!”

“Dù vô dụng cũng mang về, lại là một tiên nữ hiếm thấy nga!”

“Y Nhân!” Đột nhiên Dạ Hoa Lạc dừng lại thân mình, hơi nhíu mày lại nhìn nàng, chậm rãi nói: ”Y Nhân! Ta không muốn đối địch với nàng, nàng hủy đi tâm huyết mà ta xây dựng nhiều năm, ta cũng không trách tội nàng. Nếu như nàng nguyện ý đi theo ta, liền cùng ta rời xa nơi này đi!” Hắn tổ chức Phiêu Hương Các nhiều năm, lại bị Thẩm Y Nhân - đệ nhất sát thủ Phiêu Hương Các một tay phá hủy, có tính là điển hình “lấy tảng đá đập vào chân mình” tốt nhất không!

“Hừ, Dạ Hoa Lạc, ngươi nằm mơ xuân thu đại mộng của ngươi đi! Thương thế của ngươi hại bằng hữu và thân nhân của ta, ta nhất định phải khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!” Trong đôi mắt của Thẩm Y Nhân lóe ra ánh nước, nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng  cẩn thận tìm kiếm xung quanh không thấy tăm hơi Sính Đình, liền xoay người trở lại chỗ cũ nơi mà hơi thở của Sính Đình biến mất, lại phát hiện tín hiệu mà Thượng Quan Vân lưu lại. Trong chốc lát, nàng liền không ngừng nghỉ đuổi tới nơi này, ai ngờ vẫn là đến chậm một bước.

Dạ Hồng Tuyết tay xoa cằm, quan sát nữ tử mỹ mạo vô cùng tươi đẹp trước mắt từ trên xuống dưới, không nhịn được tán thưởng nói: “Ca, đồ đệ của  huynh thật xinh đẹp, thân thủ cũng tốt, để nàng gả cho ta đi!”

“Phi!” Thẩm Y Nhân nhổ cho hắn một bãi nước bọt không thể nghi ngờ, giọng điệu xem thường, khinh miệt mà nhìn bọn họ: “Ai là đồ đệ của hắn? Gả cho ngươi? Dựa vào ngươi cũng xứng sao!” Nói xong, nàng cũng không thèm nhìn khuôn mặt của Dạ Hồng Tuyết kia nháy mắt trở nên tái mét, cười như không cười với Dạ Hoa Lạc nói: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng,  quả nhiên là hai huynh đệ tộc Dạ Xoa, hừ! Mệt ta trước kia còn nghĩ rằng ngươi mắc phải bệnh lạ!

“Thẩm Y Nhân! Vừa phải thôi!” Dạ Hoa Lạc lớn tiếng quát, sắc mặt vô cùng khó coi. Thật ra dung mạo của hắn giống người trung nguyên hơn, tóc đen mắt đen, chỉ có một chút đường nét là giống với diện mạo đặc trưng của tộc Dạ Xoa. Ngay cả tướng mạo của đệ đệ Dạ Hồng Tuyết  cũng không có… chỗ nào tương tự với hắn, cho nên hắn vẫn sống ở trung nguyên, cũng một mình lập ra Phiêu Hương Các. Kì thực hắn không thể tin được thủ hạ ngày xưa của chình mình sẽ khinh bỉ hắn như vậy. Nhưng hắn biết tính tình của Thẩm Y Nhân, nếu nàng thề muốn giết người nào, sẽ nhất định không chết không ngừng cùng người kia. Hiện tại. bọn họ thật vất vả mới tìm đủ số lượng nữ tử cần, muốn gấp rút rời đi nơi này, không nghĩ tới thời điểm quan trọng lại trì hoãn (kéo dài) quá nhiều thời gian.

“Thì thế nào?” Thẩm Y Nhân  khẽ nâng cằm nhìn thẳng hắn, nhưng không buông tha đả kích hắn: “Không phải ngươi thích đứng ngẩn người ở trong động hay sao? Không phải ngươi thích âm u sao? Chẳng lẽ ngươi không thường không khí trầm lặng hay sao?” Trong lòng nàng hiện tại tràn ngập lửa giận, còn cần lưu lại một phần thể diện cho hắn làm gì, chỉ hận không thể rút gân, lột da hắn.

“Nàng!” Dạ Hoa Lạc nhanh chóng bị nàng làm cho tức giận mờ mắt, trên khuôn mặt anh tuấn run rẩy một hồi,  đột nhiên trong mắt xuất  hiện cảnh giống như hoa tươi đỏ chói rơi xuống, hắn cực kỳ phẫn nộ quát: “Tốt! Lấy binh khí, bắt lấy nàng  cho ta, ta thật muốn xem nàng có ba đầu sáu tay có phải hay không.”

Dạ Hồng Tuyết và mấy người Dạ Xoa kia lập tức hưng phấn lên, đều lấy vũ khí ra, liền tiến lên muốn vây quanh Thẩm Y Nhân.

" Hừ! Thật hợp ý ta!" Thẩm Y Nhân ngạo nghễ nói xong, sau đó nhẹ nhàng thổi một cái, thổi bay tóc mái trên mặt, ngón tay nhỏ bé tự nhiên bắn ra kiếm phong, nhuyễn kiếm trong tay nàng vang lên ong ong, nàng sảng khoái nói: «Hôm nay một người trong các ngươi cũng đừng hòng chạy, lão nương phải diệt toàn bộ các ngươi! "

Dạ Hồng Tuyết nghe nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như những người bọn họ là củ cải với rau cải trắng vậy, dường như mấy kiếm của nàng là thu phục được, hắn giống như là nghe được thiên đại chuyện cười, ngửa mặt lên trời cười ha hả: «Ha ha!Tiểu nương tử không chỉ lớn lên xinh đẹp, khẩu khí cũng không nhỏ, không biết chúng ta vượt qua dưới tình hình đặc biệt lúc ấy thế nào?  Mấy đại cao thủ trong tộc của ta lập tức sẽ bị ngươi giết sao? " Sau khi hắn nói xong lại là một trận cười to: " Ha ha… "

" Oanh! " Song một tiếng vang thật lớn ở trong sơn động rộng rãi vang lên, tiếng cười của Dạ Hồng Tuyết đột nhiên ngừng lại, thân mình vững chắc nhảy lên, vội vàng tránh né. Bỗng nhiên hòn đá dưới chân hắn bị một chưởng phong mạnh mẽ đánh nát, lõm thành một cái hố lớn, đá vụn xung quanh phun ra trên mặt đất, mọi người đều bị bắn tránh không kịp, oa oa kêu gào.

Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ cửa động vang lên: " Vậy thêm bản thế tử nữa thì sao? " Theo giọng nói này, một bóng người màu thiên thanh nhẹ nhàng phi không từ cửa động mà đến, lời còn chưa dứt, hắn đã bay qua đỉnh đầu của mọi người, chắp tay đứng đó, ngồi lên ghế dựa cao nhất phía trên,  tư thế ung dung đẹp đẽ lại vô cùng tự nhiên.

Hắn từ trên cao nhìn xuống mọi người ở trong động, trên bóng dáng cao ngất, ngạo nghễ tản ra một cỗ hơi thở bá đạo, cuồng dã. Trong đôi mắt sâu càng thêm sâu tràn đầy nguy hiểm hiện lên hàn quang lạnh như băng, khuôn mặt tuấn tú giống như lây dính tuyết trắng trên núi cao, cao quý và băng lãnh hơn.

" Hiên Viên Húc! " Thẩm Y Nhân môi mỏng cong lên cười nhạt, hắn đến đây cũng tốt, càng giúp đỡ, nàng sẽ càng thoải mái mà giết, càng giết đám người kia tan tác tả tơi.

" Hiên Viên Húc? " Dạ Hoa Lạc có chút kinh ngạc nhìn hắn, lần này trong số những nữ tử cần bắt có Sính Đình, bọn họ cũng không dám chống lại trực tiếp với hoàng tộc Hiên Viên. Trước đó sớm đã điều tra rõ ràng, nhắm đúng lúc Hiên Viên Húc không có ở Yến Viên mới dám ra tay, cũng phái không ít cao thủ ra để ngăn cản hắn, ý muốn kéo dài thời gian thuận tiện để bọn họ rời đi, ai ngờ vẫn bị hắn tìm thấy nhanh như vậy. Cao thủ bọn họ phái ra cũng không phải dạng bình thường, nhưng lại không có một người có thể trở về báo tin, khỏi cần nghĩ thì cũng biết kết cục thế nào.

Dạ Hồng Tuyết và vài người Dạ Xoa khác cũng âm thầm cắn răng, từ một chưởng biểu lộ vừa rồi của hắn, bọn họ đều có thể nhìn ra người kia là một kình địch (kẻ địch mạnh).

" Dạ Hoa Lạc! Nữ tử mà các ngươi bắt tới ở đâu? " Hiên Viên Húc mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt hỏi, dường như đã sớm biết thân phận của hắn. Hắn và Đồng Thông bái phỏng vị tiền bối võ lâm kia xong, vốn định rời đi lúc đó, ai ngờ vị tiền bối kia tán gẫu chưa hết với sư phụ, chuyện xưa trước kia nói mấy lần, vừa khóc vừa cười. Hắn đợi rồi chờ, một lát lại một lát nữa, cuối cùng trong lòng vẫn là bận tâm và nhung nhớ Sính Đình, tìm một cái lí do rồi rời đi trước. Trên đường quay về Yến Viên thì gặp phải mai phục của hắc y nhân. Thân thủ của những tên hắc y nhân đều là hạng nhất, ra tay cũng tàn nhẫn cay độc, võ công cũng không giống như của trung nguyên, nhưng thật ra có chút giống một môn phái của Tây Vực. Lúc ấy trong lòng hắn căng thẳng, thầm nghĩ không tốt, lệnh Tiểu Nam gọi Viêm Vệ tới, tốc chiến tốc thắng giết vài hắc y nhân, để lại hai người còn sống, truy hỏi bằng mọi cách, mới biết mục tiêu của những người này thật ra là Sính Đình. Cả người hắn như bị sét đánh, không ngừng một lát đuổi đến đây, trong lòng lại hận không thể ngũ mã phanh thây, bầm thây vạn đoạn những kẻ này.

Dạ Hoa Lạc cúi đầu cười, ngẩng đầu nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: " Nàng là người quan trọng nhất trong việc này của ta, cho nên sớm đã mang về trong tộc của ta. "

Hai mắt Hiên Viên Húc híp lại, bắn ra ánh mắt tràn đầy lệ khí, toàn thân cao thấp phát ra một loại khí tràng đáng sợ mãnh liệt " cản hắn thì chết ", giọng nói của hắn nồng đậm trầm thấp, ẩn chứa cơn giận dữ ngập trời: «Bọn ngươi đừng hòng! Nếu nàng bị các ngươi đưa đến trong tộc, đó là lúc các ngươi bị diệt tộc, bản thế tử lập tức lệnh đại quân ra khơi, thắt cổ bộ lạc Dạ Xoa, quyết không để lại một người còn sống. "

" Hiên Viên Húc, một nữ tử mà thôi có cần thiết phải như thế sao? Chúng ta có thể ngồi xuống tâm bình khí hòa (Bình tĩnh hòa nhã) mà trao đổi diều kiện. " Dạ Hoa Lạc có chút bất đắc dĩ khuyên nhủ, đưa tay đè Dạ Hồng Tuyết đang bị  lời nói của Hiên Viên Húc kích thích đến nổi giận đùng đùng. Chẳng bao lâu sau, ở trên giang hồ hắn là người vô cùng kiêu ngạo, không ai bì nổi, nhưng sau này lại không ngừng bị ốm đau và Thẩm Y Nhân giày vò, tâm tình không biết thay đổi thế nào nguội đi rất nhiều, mọi chuyện đều là có thể nói liền không đánh, có thể dùng văn sẽ không dùng võ.

" Bớt nói nhiều! "

" Giết các ngươi đang nói!" Hiên Viên Húc và Thẩm Y Nhân trăm miệng một lời (đồng thanh) quát một tiếng, cùng nhày lên giữa không trung, một chưởng một kiếm dùng sức chém, hai luồng sức mạnh đột nhiên đánh thẳng tới Dạ Hoa Lạc. Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước, ngược lại hai người nghĩ đến cũng một loại đi.

Đối mặt với công kích cường đại của hai người, thân hình của Dạ Hoa Lạc phiêu đãng lên như quỷ mị. Hắn thành danh sớm hơn, cũng không phải hạng người nình thường, hẳn là bậc tiền bối trong giang hồ, một thân bản lãnh cũng hiếm có đối thủ. Nhưng mà dung mạo của hắn không lộ vẻ già dặn, người khác sẽ bỏ qua lai lịch của hắn. Cho nên nói là người này lớn lên quá trẻ có khi cũng là tấm chắn tốt nha!

" Keng! " Dạ Hồng Tuyết nắm trong tay song đao đánh ra một kích, phát ra một âm thanh thanh thúy, và lập tức mấy hắc y nhân khác cũng gia nhập vào cuộc chiến.

Trong sơn động, bọn họ đánh khí thế hừng hực, tranh giành từng giây phút, mà bên trong động ở dưới sơn động, Sính Đình nhưng lại gấp như lửa cháy đến nơi. Nàng bị kìm chế chặt chẽ trong ngực Thượng Quan Vân, mặc kệ nàng dùng chân đá hay tay đánh, Thượng Quan Vân mắt đỏ ngầu đều mặc kệ, chỉ say mê hôn nàng, vuốt ve nàng. Ngẫu nhiên nàng thoát khỏi môi lưỡi bá đạo của hắn, quát vài tiếng bảo hắn buông nàng ra, ngay lập tức hắn liền nhiệt tình mà cúi người xuống, dùng đôi môi nóng bỏng che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nên nuốt hết lời nói của nàng.

Với lại, nàng giãy dụa không ngừng chọc giận hắn! Để có thể im lặng nhấm nháp nàng, hắn kéo hai tay của nàng lật lại, giam chặt chẽ ở sau người, hai chân thon dài ngăn cản hai chân không ngừng đá lung tung cúa nàng.

Cả người nàng đổ mồ hôi, không khí đều bị hắn lấy đi, thực sự không có cách nào có thể tưởng tượng chuyện sau, quyết nhẫn tâm, dùng sức khép cằm, cắn đầu lưỡi của hắn một cái.

" Ngô! " Thượng Quan Vân nhất thời ăn đau mà khẽ hừ một tiếng, hai tay giam chặt nàng không khỏi buông lỏng ra, tạm thời tỉnh táo một chút, thò tay xoa nhẹ khóe miệng.

Tận dụng thời cơ, mất không có lại, Sính Đình thừa dịp trong nháy mắt hắn cúi đầu, dùng sức đẩy mình ra khỏi lồng ngực của hắn, liền muốn chạy ra bên ngoài.

Trong bóng tối lúc này một đôi tay nhỏ bé mạnh mẽ bắt lấy nàng, một thanh dao găm sắc bén hung hăng đâm về phía nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.