"Ca ca!" Nữ tử làm bộ đáng thương mềm mại kêu lên
Nghe được tiếng kêu vô cùng quen thuộc ngày trước, Thượng Quan Vân mắt điếc tai ngơ, không quay đầu lại, vẫn không nhanh không chậm đón gió mà đi, nghĩ tới tâm sự của mình.
"Ca, ta đau quá!" Nữ tử khẽ nấc ra tiếng.
Vẻ mặt Thượng Quan Vân không chút thay đổi, mắt phượng thâm u tựa như nhìn không thấy đáy, phiêu tán âm thanh quỷ hồn khóc thút thít của nữ tử ở trong gió
“A…a, ca, ta sai lầm rồi, huynh tha thứ cho ta có được hay không?" Nữ tử không sờn lòng nhẹ nhàng kêu hô, như khóc như kể. "Ca, muội muội sai lầm rồi, ta là muội muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên với huynh! Oa oa! Muội muội cùng nhau lớn lên với huynh!” Nói xong lời cuối cùng, tiếng khóc của nữ tử càng lớn, âm thanh kêu ra khàn khàn hòa cùng thống khổ
Bước chân của Thượng Quan Vân không khỏi dừng một chút, tình cảm huynh muội mười mấy năm hiện lên trước mắt. Tiểu cô nương ngày ngày đi theo sau lưng hắn kêu "Ca ca" "Ca ca", cười với hắn hết sức rạng rỡ, ngoan vô cùng
Phương Tinh thấy hắn dừng chân, vui mừng quá đỗi, muốn bước nhanh hơn chạy đến bên người hắn, nhưng đau nhức giữa hai chân cùng với vết thương trên người làm cho nàng co rút một hồi, nàng không nhịn được khom người xuống, muốn hóa giải sự đau đớn kia, nhưng khom người xuống lại kéo theo đau đớn như dao cắt ở hạ thân, cả người nhất thời mềm nhũn, "Phốc oành" té quỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-nuong-tu-tuyet-sac/2471646/chuong-64-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.