Phía sau núi Thanh diên sơn trang, mấy cô nương thả diều thật vui vẻ
Sính Đình cũng ở đây thả diều, chỉ thấy trong tay nàng cầm một cuộn dây buộc với diều hình con rết rất dài. Diều giấy bị gió thổi lên vừa cao vừaxa, thẳng lên tận trời. Nàng thở hồng hộc chạy theo con diều kia. Dướiánh mặt trời, gió xuân phất phơ nhẹ lướt, tóc dài của nàng bay múa, lànváy lay động, như một vị tiên tử xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa
Trong tay Thẩm Y Nhân là một con diều Thải Điệp rất lớn, đừng thấy nàng võnghệ cao cường, thật ra thả diều cũng dở như người ta, bay lên không bao lâu, ngẹo đầu, rớt xuống, bọn nha đầu che mặt cười khẽ, gấp rút chạytới nhặt, Thẩm Y Nhân rất nhục chí, luyện võ công cũng không khó nhưvậy!
Sính Đình cảm thấy dáng vẻ buồn bực đưa đám của Thẩm Y Nhânnhìn rất đáng yêu, kìm lòng không đậu nở nụ cười, bởi vì thường ngày YNhân đều là một bộ dáng phách lối “Y Nhân ra tay, không có việc gì khó”. Nàng cười cực kỳ sáng lạn, rất ngọt ngào, so với tất cả phong cảnh đẹptrên thế gian đều hấp dẫn hơn, làm cho mấy nam tử phía trước đang đi tới nhìn ngây người.
Tất cả đều xuất ra âm thanh ca ngợi: "Oa, thật là đẹp!"
"Đúng vậy, nàng thật đẹp!" . . . . . .
Trước kia Liêu Tiếu Yên cũng thả diều một lần, ở dưới ánh mặt trời chạy mộthồi cảm thấy hơi nóng, sợ đổ mồ hôi, liền sai bọn nha đầu lấy cái đệm để trên thảm cỏ, tìm nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-nuong-tu-tuyet-sac/2471636/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.