Sáng sớm tinh mơ hômnay, thiên địa còn bị bao phủ hoàn toàn trong bóng đêm mông lung, Anvương phủ gần đây đặc biệt yên tĩnh liền bị phá vỡ bằng một tiếng khócthê thảm. "Đồ nhi! Đồ nhi tốt của ta!"
"Ông cụ!"
"Ông cụ!"
"Chưởng môn!"
Đám người Tiểu Nam không khỏi vui mừng nghênh đón,lqd mắt hồng ngấn lệ chớp động: "Ông cụ, ngài trở lại rồi, mau đến nhìn gia!"
Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, trong nháy mắt Đồng Thông liền nhảy vào trong nội thất Thanh Ngọc hiên
Sau khi Hiên Viên Húc chịu độc thương, Viêm Vệ môn nghĩ trăm phươngngàn kế thông báo cho ông cụ, nhưng lão đầu này luôn luôn hành tung bấtđịnh, nhất thời cũng không biết Vân Du đến nơi nào, cho tới bây giờ mớitrở về.
Đồng Thông Khóc lóc nỉ non như cha mẹ chết, nhìn HiênViên Húc nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, màu sắc đôi môi nhàn nhạt,lập tức dừng khóc, trợn mắt tốn hơi thừa lời, xoay người tức giận hỏiTiểu Nam Tiểu Bắc: "Là cái thằng nhóc nào ăn gan báo, truyền tin nói đồnhi của ta bị trọng thương, muốn ta mau trở về?" Dung Sa
Đámngười Tiểu Nam ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là tươi cười rạng rỡ,cũng không mở miệng trả lời. Trải qua mấy ngày nay lo lắng nặng nề đètrên đầu bọn họ rốt cuộc cũng tan biến, thật tốt quá! Hai ngày trước rốt cuộc gia đã tỉnh lại, ông cụ cũng trở lại rồi.
"Sư phụ, là . . . . . Phụ vương!" Khóe miệng Hiên Viên Húc lộ ra ý cười nhợt nhạt, trầmthấp nói. Bởi vì độc thương nghiêm trọng, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-nuong-tu-tuyet-sac/2471598/chuong-56-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.