Chương trước
Chương sau
Editor: Dung Sa

Liên tiếp mấy ngày trong An vương phủ cao quý trang nghiêm đều là không khínặng nề, nội thất Thanh Ngọc hiên càng thêm yên tĩnh như chết, Hiên Viên Húc mặt không chút biểu cảm đứng trước cửa sổ, đầu tóc giống như đã rất lâu không được chải chuốc, có chút lộn xộn. Tiểu Nam mang theo Hàn TưLuật và Quận Vương thế tử Hiên Viên Đường tiến vào, đi lên phía trướcnhẹ giọng kêu: “Gia, Hàn thế từ và Quận Vương thế tử đến thăm ngài!”

Mặt ngọc của Hiên Viên Húc cũng không có một tia dao động, đứng như cũ,không nhúc nhích, giống như âm thanh bên ngoài không vào được lỗ tai của hắn.

Tiểu Nam có chút khó xử quay đầu lại nhìn bọn họ một cái,Hiên Viên Đường không để ý lắm cười cười: "Ngươi đi xuống đi, chúng ta ở chỗ này ngồi một chút, không sao." Tổ phụ Hiên Viên Đường là đườnghuynh của tiên hoàng, phụ thân của hắn Hiền Quận Vương là đường huynhduy nhất của hoàng đế Vũ Đức và An Thân vương. Huyết mạch hoàng tộc Hiên Viên khan hiếm, ngược lại rất ít lục đục đấu đá, mấy vị hoàng tộc thânthuộc đều thân mật tới lui.

Tiểu Nam bất đắc dĩ âm thầm thở dài một tiếng, đi phân phó hạ nhân bưng trà vào.

Hàn Tư Luật và Hiên Viên Đường ngồi xuống vị trí cách Hiên Viên Húc gầnnhất, cũng không mở miệng nói chuyện. Hạ nhân bưng trà lên, Hàn Tư Luậtvà Hiên Viên Đường nhận lấy đã uống vài ngụm.

Hiên Viên Húc trầmmặc một hồi, xoay đầu lại, trong con ngươi tất cả đều là tơ máu đỏ,không còn sức sống, làm cho bọn họ cảm thấy ngay cả sinh mạng cũng từngchút từng chút từ trên thân hắn trôi mất .

Hàn Tư Luật yên lặngnhìn chăm chú vào hắn, chần chờ một chút mới nhỏ giọng mở miệng nói:"Ngươi không muốn nói chuyện, chúng ta cũng không nói."

Tiểu Namvà Tiểu Bắc thông minh lanh lợi đã khẩn trương bảo gã sai vặt mang thậtnhiều món ăn rau thịt qua đây, lặng lẽ hướng hai vị thế tử chỉ chỉ vàothức ăn, lại nhìn Hiên Viên Húc một chút, thấy hai vị thế tử hiểu rõ gật đầu, Tiểu Nam và Tiểu Bắc mới phóng tâm ra đi ngoài. Hai ngày nay giađều không ăn không uống, đau lòng lại thương thân! An vương phi và đámTiểu Nam Tiểu Bắc cũng cực kỳ sốt ruột, bây giờ có hai vị thế tử đếnkhuyên giải nói không chừng có lẽ sẽ ăn một chút đồ ăn nóng, nhưng bọnhắn cũng không dám bày rượu lên, sợ thế tử mượn rượu tiêu sầu, sầu càngsầu.

"Đường đệ, chúng ta còn chưa có ăn cơm, thuận đường tới quấy rầy ngươi một phen, ngươi cũng tới đây cùng chúng ta ăn một chút!" Hiên Viên Đường có khí phách sáng sủa cố làm ra vẻ nhẹ nhõm cười trêu ghẹonói.

Hiên Viên Húc đưa tay làm một tư thế thỉnh, lặng lẽ ngồixuống, cầm đũa lên cùng ăn với bọn họ. Hai người thấy mặt hắn không chút thay đổi đem đồ ăn lấp vào miệng, mỗi một miếng đều nhai gần nửa ngày,không khác gì ăn vỏ cây rễ cây. Làm cho bọn họ cảm thấy những thức ănnày nhạt như nước ốc, thật sự khó có thể nuốt xuống.

Hàn Tư Luậtthật sự nhịn không được nữa dừng đũa ngọc lại: "Ngươi đừng có giống nhưđang ăn độc được có được hay không?” Lúc hắn nghe được tin tức Sính Đình nhảy núi bỏ mạng vô cùng khiếp sợ, một thiếu nữ xinh đẹp không gì sánhbằng như vậy lại hương tiêu ngọc vẫn! Từ xưa hồng nhan đều bạc mệnh, cổnhân thật không lừa mình! Nghĩ tới Hien Viên Húc đối với nàng nóng ruộtnóng gan không giống với người thường, lúc này hắn làm sao có thể mởmiệng nói với Hiên Viên Húc? Bây giờ Hiên Viên Húc chỉ huy quân đội tiến đến biên cảnh Tây La, để tránh ảnh hưởng tâm tình của hắn, Hàn Tư Luậtâm thầm ngẫm nghĩ mấy ngày mới viết một phong thơ đến biên cảnh, bảo bọn người Đồng Hoa nhất định phải lấy quốc sự làm trọng, trễ một chút hãynói cho hắn biết tình hình thực tế.

Môi mỏng của Hiên Viên Húc gảy nhẹ, thản nhiên nói: "Không cần ép buộc làm khó người khác."

Thấy tinh thần hắn sa sút, Hiên Viên Đường không ngừng lắc đầu thở dài, mộthồi lâu sau ý vị sâu xa nói: "Hiện tại phụ vương của ngươi không có ởtrong phủ, vương phi thẩm thẩm rất lo lắng cho ngươi...ngươi sa sút nhưvậy cũng vô ích! Phải giữ vững tinh thần mới đúng.”

Trên mặt Hiên Viên Húc không hề phản ứng, chỉ hơi gật đầu, "Ta cũng chỉ có thể tận lực."

Tiểu Bắc vội vàng đi vào, bẩm báo Đồng Hoa trở lại. Tinh thần Hiên Viên húc bỗng chốc chấn động: "Mau truyền hắn !"

Đồng Hoa cả người phong trần mệt mỏi đi vào, vội vàng chạy vội tới trướcngười của Hiên Viên Húc, "Phù phù" một tiếng quỳ trên mặt đất ôm quyềncung kính nói: "Khởi bẩm gia, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, toàn bộ những ác nhân bị bắt lại đã nhận tội…..” Hắn bởi vì chuyện giấu thưrất tự trách, trong lòng đối với Hiên Viên Húc vẫn rất áy náy. Bốn hộ vệ không bảo vệ tam tiểu thư chu toàn không đợi gia xử phạt, bọn họ liềntự đi lĩnh 100 quân côn. Mặc dù Hiên Viên húc không có trách mắng hắnmột câu, nhưng trong lòng hắn càng khó chịu, cho nên không quan tâm nghỉ ngơi, mang theo thuộc hạ triệt đầu triệt đuôi toàn lực làm rõ chuyệnnày, cũng coi như cho hắn cơ hội lập công chuộc tội, Viêm Dương hộ vệlàm việc luôn luôn mạnh mẽ vang dội, mới vài ngày đều làm rõ ràng chântướng, nhưng kết quả này chỉ sợ Thế tử gia cũng khó có thể tiếp nhận !

Trong lòng Hiên Viên Húc bỗng nhiên co rút đau đớn, rũ mắt trầm tĩnh chốclát, mới chậm rãi giương mắt, âm thanh mang chút khàn khàn: "Nói!"

Nghe Đồng Hoa hồi bẩm chuyện mà mấy tên ác đồ kia nhận tội, lòng Hiên ViênHúc đau như cắt, đều tại hắn! Mới khiến cho nàng chịu khổ. Chuyện nàychẳng những mẹ con Triệu thị có phần, ngay cả Triệu thượng thư phu nhânác độc cũng tham dự trong đó, khó trách sau khi Sính Đình gặp chuyệnkhông may bốn hộ vệ đã từng tận tâm tận lực điều tra kỹ càng, nhưngchứng cớ gì cũng không tìm được. Nghĩ đến hắn làm cho nàng sung sướng ít như vậy, nhưng nhục nhã và khổ nạn thì từng cơn sóng liên tiếp, khíhuyết trong lồng ngực hắn sôi trào, dường như lại muốn hộc máu, lại bịhắn cố nén.

Chỉ cần nghĩ tới Sính Đình đã từng bị tổn thương,trong lòng hắn liền dấy lên lửa giận hừng hực, hiện tại hắn chỉ muốn đem những tên đầu sỏ gây tội kia chặt làm trăm mảnh, nghiền xương thànhtro. Hắn lạnh lùng thốt: "Đem bọn họ bắt tới đây cho gia, gia muốn chohọ biết muốn chết cũng không phải là dễ dàng như vậy, đem bọn họ rócxương lóc thịt cũng không giải hết mối hận trong lòng của gia!” Từ trong kẽ răng phun ra giọng nói tràn đầy độc ác và tàn nhẫn, làm cho mọingười nghe được sợ run lên

Lời còn chưa dứt, Tiểu Nam vẻ mặt lúng túng không đành lòng đi vào, hắn gãi gãi đầu, ấp a ấp úng nói: "Chươngđại tiểu thư hẹn gia ra rừng đào ở Phi Phượng Sơn một chút, có một số di vật của tam tiểu thư nàng ấy muốn tự mình giao cho thế tử gia.”

"Ha ha! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lạixông vào!" Hiên Viên húc tràn đầy châm chọc cười lạnh hai tiếng, sắc mặt hắn âm trầm Như Sương, cả người giống như Atula, lửa giận tràn đầy dẫnđến hành động báo thù, hiện tại đây là động lực duy nhất để hắn sốngsót.

Hoa đào được trồng ở Phi Phượng Sơn vừa mới đâm chồi, khôngnói hoa đào, Diệp Tử lớn một chút cũng không thấy một mảnh. Chương MỹNgọc một thân váy áo đỏ tươi, váy áo thật mỏng gắt gao bao lấy dángngười thành thục của ả, ả chân thành động lòng vui mừng tản bộ trongrừng hoa đào, vẻ mặt hết sức phấn khởi làm cho người ta cảm giác như ảđang du ngoạn cảnh tiên Dao Trì

Hai nha đầu bên ngoài rừng bẩmbáo thế tử đã đến đây, trên gương mặt động lòng người của ả bỗng chốcthoáng một mảnh mây hồng, trên mắt cũng động tình. Ả dừng chân suy nghĩmột chút, ngẩng cao cằm nhắc nhở nói: "Các ngươi đều đi xa một chút, chớ không biết điều ở đây chướng mắt!" Nói xong đưa tay thon ra sửa lại tóc một chút, hơi khẩn trương lo lắng đi nghênh đón Hiên Viên Húc.

Hiên Viên Húc mặt như ngọc, toàn thân áo đen, dáng người cao ngất, bước chân trầm ổn, sắc mặt lạnh lẽo mang theo một cỗ sát khí mạnh mẽ, gió thổilật phật tóc đen của hắn buộc trên đỉnh đầu, sợi tóc theo gió phiêu lãng lại làm cho quanh người hắn càng thêm một cỗ âm ngoan lệ khí. Hắn miễncưỡng đứng chắp tay, nhíu mày dáng vẻ tự nhiên mà cao quý nhìn Chương Mỹ ngọc.

Trong mắt Chương Mỹ ngọc sáng lên, mê muội nhìn hắn, nghĩđến về sau nàng mà có thể làm bạn với nam nhân này, tâm tâm niệm niệm ởbên người hắn, không khỏi mỉm cười càng phát ra quyến rũ động lòngngười.

Hiên Viên húc liếc xéo khuôn mặt đắc ý tươi cười của ả,bên trong đôi mắt không có chút nhiệt độ nào, chỉ cảm thấy một cỗ bựcbội lan truyền ở ngực, làm cho dạ dày hắn không ngừng sôi trào, chánghét muốn phun ra. Chính là nữ nhân này chỉ vì đố kỵ với mỹ mạo của Sính Đình và vì Sính Đình có được trái tim của hắn, cuối cùng kích động Hồthị và Triệu thị tàn nhẫn mua chuộc một đám lưu manh tới tổn thươngnàng. Những người này, một người hắn cũng không bỏ qua! Lúc Sính Đìnhthanh tú xinh xắn hắn không thể bảo vệ tốt, mối thù của nàng hắn nhấtđịnh phải thay nàng báo! Cho dù đem những người này nghiền xương thànhtro hắn cũng không xóa bỏ thù hận trong lòng! Nghĩ đến những thứ này,tàn bạo trên người của hắn càng phát ra nồng nặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.