Lưu Tuyền Sơn vắng vẻ hẻo lánh cách Bạch Vân Sơn hơi xa, địa hình rất dốc, một con đường nhỏgập ghềnh uốn lượn, uyển diên quanh co, cuộn tròn hướng lên đỉnh núi,hai bên sườn núi cao ngất xanh biếc. Trên đỉnh núi, một thiếu nữ mặt đầy vết tích mềm nhũn dựa vào tảng đá lớn bên cạnh, trong miệng bị nhét vải bố, tay chân đều bị trói.
Thấy Sính Đình thở hồng hộc leo lêndốc núi, trong đôi mắt sưng đỏ của nàng ta toát ra vẻ khủng hoảng, nônnóng hướng về phía Sính Đình liều mạng lắc đầu, mãnh liệt muốn ngăn cảnnàng đi qua đây, nước mắt theo gương mặt tràn đầy vết thương bầm tím của nàng ta từng chuỗi rơi xuống, rất nhanh đã ẩm ướt y phục trước ngực.
Gió bắc thổi vù vù lạnh thấu xương, quét đến trên mặt gây ra buốt nhức y như bị dao cắt. Một hơi leo lên đỉnh núi cả người Sính Đình đổ mồ hôidầm dề, không ngừng thở dốc. Nàng lấy tay vỗ bộ ngực kịch liệt phậpphồng, sắc mặt tái nhợt run lập cập đi tới bên cạnh Thính Vũ, ngồi xổmxuống nhẹ nhàng đem vải bố trong miệng nàng ta kéo ra, lại trầm mặckhông nói cởi dây thừng trên tay nàng ấy.
"Hô! Tiểu thư, người đi mau. . . . . . Không cần lo ta. . . . . . Mau rời khỏi nơi này!” ThínhVũ dùng sức trong ngực phun ra miệng một đại trọc khí, cố nén đau đớntrên mặt và tê dại khó chịu trong miệng, cuống cuồng thúc giục nàng rờiđi. Nàng ta và Tĩnh Vân sư thái ở dưới chân núi giao ước nơi tập họp sau đó liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-nuong-tu-tuyet-sac/2471566/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.